0 chữ
Chương 8
Chương 8: Ba năm nay cô giáo dục con bé như vậy à?
Sự việc đã đến nước này, thực ra nàng cũng không còn cơ hội lựa chọn nữa. Lỡ như chọc giận Minh Dục, cô hoàn toàn có thể cưỡng ép mang con gái đi, đây đã là phương án tương đối hòa bình và ít gây tổn thương cho con gái nhất.
Tống Thanh Bội mím môi, cắn răng nói: "Được, tôi đồng ý với cô."
Hai năm làm kỳ hạn, để con gái tự lựa chọn sẽ sống cùng ai.
***
Cô bé Tụng Tụng rất thông minh, cô bé vẫn luôn trốn ở cửa lén nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Mẹ và Mami sẽ nói gì nhỉ?
Tiếc là cách một cánh cửa nên âm thanh quá nhỏ, cô bé không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được hai người cứ nói mãi từ ‘con gái’, hơn nữa giọng mẹ rất lớn, không dịu dàng như lúc nói chuyện với cô bé.
Mà cái cô xinh đẹp kia... không đúng, là Mami mới, nghe có vẻ dữ dằn, đáng sợ quá.
Chẳng lẽ họ cãi nhau?
Còn nhắc đến ‘con gái’, không phải là mình sao, chẳng lẽ cãi nhau vì mình à?
Tụng Tụng lập tức căng thẳng, lén hé cửa ra một khe nhỏ, rón rén thò cái đầu nhỏ ra, muốn nghe cho rõ hơn.
Lại ghé sát thêm chút nữa, sao vẫn không nghe rõ vậy?
Tụng Tụng sốt ruột, hé cửa rộng hơn một chút, cái đầu nhỏ lại thò ra ngoài thêm.
Chẳng may, cô bé đứng không vững, đôi chân ngắn cũn bị vấp một cái.
Cô bé ngã chổng vó, lăn tròn từ trong cửa ra, nằm sõng soài trên mặt đất.
Tụng Tụng hét lên một tiếng non nớt.
Nghe tiếng hét, hai người gần như cùng lúc lao tới.
Minh Dục nhanh nhẹn hơn, cô nhanh hơn một bước đỡ Tụng Tụng dậy từ dưới đất, xem xét kỹ lưỡng: "Tụng Tụng, con có sao không?"
Huhu~ mất mặt quá.
Tụng Tụng có chút ngượng ngùng cúi đầu, lí nhí đáp: "Con không sao ạ."
Thấy cô bé xấu hổ, Tống Thanh Bội cố tình trêu: "Tụng Tụng sao thế này, đang luyện lộn nhào à?"
Tụng Tụng đỏ mặt: "Mẹ, chán ghê!"
Nhờ sự cố nhỏ này mà không khí căng thẳng giữa hai người đã được phá vỡ, tạm thời đạt được thế cân bằng.
Thấy hai người không nói gì, Tụng Tụng khó hiểu chớp chớp mắt.
Lạ quá, tại sao mẹ và Mami không hề thân mật như trên ti vi cô bé hay xem nhỉ, không phải nên ôm hôn nhau sao?
Cô bé không khỏi nghiêm túc hỏi Tống Thanh Bội: "Mẹ ơi, lúc nãy mẹ và Mami cãi nhau ạ?"
Tống Thanh Bội sững sờ, tưởng Tụng Tụng đã nghe thấy cuộc tranh cãi vừa rồi, vội vàng giải thích: "Tụng Tụng, bọn mẹ chỉ nói chuyện hơi to một chút thôi, không có cãi nhau đâu." Nói xong, nàng còn theo thói quen liếc mắt ra hiệu cho Minh Dục.
Liếc xong, nàng liền hối hận, Minh Dục đã khôi phục trí nhớ thì không thể nào phối hợp diễn kịch với nàng nữa.
Nào ngờ, Minh Dục lại thật sự phối hợp một câu: "Tụng Tụng đừng sợ, bọn mẹ không có cãi nhau."
Thế là cô bé lại càng khó hiểu, nghiêng đầu lẩm bẩm một mình: "Lạ thật, không cãi nhau thì tại sao mẹ và Mami không ôm hôn nhau? Mami còn phải nép vào lòng mẹ khóc lóc nói: "Hu hu~ em nhớ người lắm". Mẹ ôm Mami nói: ‘Bảo bối đừng khóc nữa, chị cũng nhớ em lắm’, rồi hôn nhau..."
Thấy sắc mặt Minh Dục càng lúc càng khó coi, Tống Thanh Bội vội vàng bịt cái miệng liến thoắng không ngừng của con bé lại.
Tụng Tụng mở to mắt: "Ưm ưm ưʍ..."
Tống Thanh Bội mặt mày lúng túng, vẫn phải kiên nhẫn giải thích: "Tụng Tụng, những cái đó đều là trên ti vi diễn thôi, không được coi là thật. Không được nói bậy nữa, biết chưa?"
Minh Dục gạt tay đang bịt miệng Tụng Tụng ra, liếc nàng một cái: "Cô cho Tụng Tụng xem những thứ không lành mạnh gì thế, ba năm nay cô giáo dục con bé như vậy à?"
Tống Thanh Bội: ...
Chẳng phải chỉ là mấy bộ phim truyền hình sến sẩm thôi sao, có cần phải làm quá lên như vậy không!
Tống Thanh Bội cạn lời, Minh Dục vô cùng bất mãn với thái độ không coi ra gì của nàng, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Bội, cô không cầu tiến tôi không quản, nhưng Tụng Tụng trở về chắc chắn phải được đào tạo bài bản, sau này xin cô đừng nhúng tay vào vấn đề giáo dục của con bé nữa." Vẻ ghét bỏ trong lời nói không hề che giấu.
Tống Thanh Bội mím môi, cắn răng nói: "Được, tôi đồng ý với cô."
Hai năm làm kỳ hạn, để con gái tự lựa chọn sẽ sống cùng ai.
***
Cô bé Tụng Tụng rất thông minh, cô bé vẫn luôn trốn ở cửa lén nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Mẹ và Mami sẽ nói gì nhỉ?
Tiếc là cách một cánh cửa nên âm thanh quá nhỏ, cô bé không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được hai người cứ nói mãi từ ‘con gái’, hơn nữa giọng mẹ rất lớn, không dịu dàng như lúc nói chuyện với cô bé.
Mà cái cô xinh đẹp kia... không đúng, là Mami mới, nghe có vẻ dữ dằn, đáng sợ quá.
Chẳng lẽ họ cãi nhau?
Tụng Tụng lập tức căng thẳng, lén hé cửa ra một khe nhỏ, rón rén thò cái đầu nhỏ ra, muốn nghe cho rõ hơn.
Lại ghé sát thêm chút nữa, sao vẫn không nghe rõ vậy?
Tụng Tụng sốt ruột, hé cửa rộng hơn một chút, cái đầu nhỏ lại thò ra ngoài thêm.
Chẳng may, cô bé đứng không vững, đôi chân ngắn cũn bị vấp một cái.
Cô bé ngã chổng vó, lăn tròn từ trong cửa ra, nằm sõng soài trên mặt đất.
Tụng Tụng hét lên một tiếng non nớt.
Nghe tiếng hét, hai người gần như cùng lúc lao tới.
Minh Dục nhanh nhẹn hơn, cô nhanh hơn một bước đỡ Tụng Tụng dậy từ dưới đất, xem xét kỹ lưỡng: "Tụng Tụng, con có sao không?"
Huhu~ mất mặt quá.
Tụng Tụng có chút ngượng ngùng cúi đầu, lí nhí đáp: "Con không sao ạ."
Thấy cô bé xấu hổ, Tống Thanh Bội cố tình trêu: "Tụng Tụng sao thế này, đang luyện lộn nhào à?"
Nhờ sự cố nhỏ này mà không khí căng thẳng giữa hai người đã được phá vỡ, tạm thời đạt được thế cân bằng.
Thấy hai người không nói gì, Tụng Tụng khó hiểu chớp chớp mắt.
Lạ quá, tại sao mẹ và Mami không hề thân mật như trên ti vi cô bé hay xem nhỉ, không phải nên ôm hôn nhau sao?
Cô bé không khỏi nghiêm túc hỏi Tống Thanh Bội: "Mẹ ơi, lúc nãy mẹ và Mami cãi nhau ạ?"
Tống Thanh Bội sững sờ, tưởng Tụng Tụng đã nghe thấy cuộc tranh cãi vừa rồi, vội vàng giải thích: "Tụng Tụng, bọn mẹ chỉ nói chuyện hơi to một chút thôi, không có cãi nhau đâu." Nói xong, nàng còn theo thói quen liếc mắt ra hiệu cho Minh Dục.
Liếc xong, nàng liền hối hận, Minh Dục đã khôi phục trí nhớ thì không thể nào phối hợp diễn kịch với nàng nữa.
Nào ngờ, Minh Dục lại thật sự phối hợp một câu: "Tụng Tụng đừng sợ, bọn mẹ không có cãi nhau."
Thấy sắc mặt Minh Dục càng lúc càng khó coi, Tống Thanh Bội vội vàng bịt cái miệng liến thoắng không ngừng của con bé lại.
Tụng Tụng mở to mắt: "Ưm ưm ưʍ..."
Tống Thanh Bội mặt mày lúng túng, vẫn phải kiên nhẫn giải thích: "Tụng Tụng, những cái đó đều là trên ti vi diễn thôi, không được coi là thật. Không được nói bậy nữa, biết chưa?"
Minh Dục gạt tay đang bịt miệng Tụng Tụng ra, liếc nàng một cái: "Cô cho Tụng Tụng xem những thứ không lành mạnh gì thế, ba năm nay cô giáo dục con bé như vậy à?"
Tống Thanh Bội: ...
Chẳng phải chỉ là mấy bộ phim truyền hình sến sẩm thôi sao, có cần phải làm quá lên như vậy không!
Tống Thanh Bội cạn lời, Minh Dục vô cùng bất mãn với thái độ không coi ra gì của nàng, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Bội, cô không cầu tiến tôi không quản, nhưng Tụng Tụng trở về chắc chắn phải được đào tạo bài bản, sau này xin cô đừng nhúng tay vào vấn đề giáo dục của con bé nữa." Vẻ ghét bỏ trong lời nói không hề che giấu.
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
