0 chữ
Chương 28
Chương 28: Đào nguyên (29)
Người chưa chết hẳn, nhưng cũng không còn trụ được lâu.
Ác linh ẩn núp trong bóng tối lập tức lao đến, Vương Hải chỉ kịp phát ra một tiếng hét ngắn ngủi, rồi không còn động đậy.
Diệp Niệm Sơ mở điện thoại lên xem bức ảnh giờ chỉ còn thiếu 1 người nữa.
Còn chưa đầy 10 tiếng trước khi trời sáng.
Hệ thống thông báo rằng cổng thoát khỏi thị trấn Đại Vĩnh sẽ mở vào ngày thứ sáu.
Nếu ác linh thu thập đủ 7 người chơi trước thời hạn, thì trong khoảng thời gian từ lúc đó đến rạng sáng ngày thứ sáu, ngay cả những người chơi đã đủ điều kiện vượt qua sớm cũng chưa chắc sống sót.
Trò chơi này quả thật có quá nhiều cạm bẫy.
Trong bóng tối, một bóng người xuất hiện đó chính là người chủ quán ăn, tay anh ta vẫn cầm con dao lớn.
Nụ cười quỷ dị và rùng rợn trên mặt anh ta khiến Diệp Niệm Sơ cảm thấy tình hình không ổn. Cánh cửa kính mỏng manh này không thể cản được anh ta.
Cảm giác ấy nhanh chóng trở thành hiện thực. Chỉ trong nháy mắt, anh ta đã xuất hiện ngay trước cửa, giơ con dao lên.
Không thể ở đây thêm nữa. Dù bóng đen không vào được, nhưng anh ta thì có thể.
Tiếng kính vỡ vang lên chói tai trong sự tĩnh lặng. Diệp Niệm Sơ nhanh chóng lấy đồ, mở cửa rời đi. Trước khi đi, cô còn đặt chiếc giá treo quần áo chặn đường.
Nhưng ra khỏi cửa, trước mắt cô không phải hành lang quen thuộc mà là một khoảng không tối tăm, không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Diệp Niệm Sơ một tay cầm dao, một tay dùng điện thoại chiếu sáng.
Những vết máu khô trên tường và dưới sàn đều cho thấy đây là tầng ba.
Thi thể của Chu Văn và Phương Tình vẫn còn đó, cánh cửa căn phòng cuối cùng vẫn đóng chặt.
Bước vào đó chắc chắn không phải ý hay, nhưng cô chẳng còn đường lui. Từ hướng cầu thang, từng cụm sương đen đặc đang tràn lên, tiến gần hơn.
Âm thanh xung quanh bỗng trở nên ồn ào, như thể có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng chỉ nghe thấy những âm tiết mơ hồ.
“Một, hai, ba...” Chúng đang đếm số!
Trước mặt cô xuất hiện sáu bóng người, trong số đó có những gương mặt quen thuộc Đặng Lan, Phương Tình, và cả Vương Hải vừa chết trước mặt cô!
Chúng há những cái miệng đen ngòm, đồng loạt giơ tay chỉ về phía Diệp Niệm Sơ:
“Cô là... người thứ bảy...”
Cơn lạnh buốt lập tức dâng lên từ chân đến đỉnh đầu cô.
Diệp Niệm Sơ cầm dao ngang trước ngực, lạnh lùng đáp:
“Là cái đầu các người ấy.”
Cô từ chối gia nhập.
Khi chúng lao tới, cô nhanh chóng chạy về phía căn phòng cuối cùng. Cửa không khóa, cô bước vào, cố gắng ổn định nhịp thở sau khi chạy.
Ác linh quá đông, đạo cụ thì đang trong thời gian hồi phục, không thể đánh được.
Diệp Niệm Sơ đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy chiếc giá treo quần áo đâu, chỉ thấy hai người nằm trên giường.
Chính xác hơn, không thể gọi là người nữa ngũ quan của họ méo mó đến mức kỳ dị, cả gương mặt như bị nhàu nhĩ. Họ nằm song song, nhưng dưới lớp chăn không hề có bất kỳ hình dáng cơ thể nào.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập điên cuồng.
Trong phòng không an toàn, nhưng bên ngoài lại càng nguy hiểm hơn. Tiến thoái lưỡng nan.
Khi cô đang tìm cách đối phó, đột nhiên nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ từ nhà vệ sinh.
Diệp Niệm Sơ siết chặt con dao trong tay, bước chậm rãi tới, đẩy cửa ra.
Thấy rõ người đang thu mình bên bồn rửa mặt, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm là một người còn sống.
Người chơi cuối cùng còn lại trên tầng ba, Lương Tả.
Không thể phủ nhận, vận may của anh ta thực sự quá lớn. Dù đã bị dọa đến mức mất trí, anh ta vẫn sống sót đến giờ.
Diệp Niệm Sơ liếc nhìn chiếc giá treo quần áo mà anh ta đang ôm chặt trong lòng, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đưa tay giật lấy.
Phản ứng của Lương Tả nhanh chóng hơn dự đoán, anh ta giữ chặt lấy nó, không chịu buông.
“Buông tay!”
Lương Tả hoảng sợ nhìn người trước mặt, vừa khóc vừa lắc đầu, bản năng sinh tồn bộc phát, hai tay ôm chặt lấy chiếc giá treo hơn nữa.
Ác linh ẩn núp trong bóng tối lập tức lao đến, Vương Hải chỉ kịp phát ra một tiếng hét ngắn ngủi, rồi không còn động đậy.
Diệp Niệm Sơ mở điện thoại lên xem bức ảnh giờ chỉ còn thiếu 1 người nữa.
Còn chưa đầy 10 tiếng trước khi trời sáng.
Hệ thống thông báo rằng cổng thoát khỏi thị trấn Đại Vĩnh sẽ mở vào ngày thứ sáu.
Nếu ác linh thu thập đủ 7 người chơi trước thời hạn, thì trong khoảng thời gian từ lúc đó đến rạng sáng ngày thứ sáu, ngay cả những người chơi đã đủ điều kiện vượt qua sớm cũng chưa chắc sống sót.
Trò chơi này quả thật có quá nhiều cạm bẫy.
Trong bóng tối, một bóng người xuất hiện đó chính là người chủ quán ăn, tay anh ta vẫn cầm con dao lớn.
Nụ cười quỷ dị và rùng rợn trên mặt anh ta khiến Diệp Niệm Sơ cảm thấy tình hình không ổn. Cánh cửa kính mỏng manh này không thể cản được anh ta.
Không thể ở đây thêm nữa. Dù bóng đen không vào được, nhưng anh ta thì có thể.
Tiếng kính vỡ vang lên chói tai trong sự tĩnh lặng. Diệp Niệm Sơ nhanh chóng lấy đồ, mở cửa rời đi. Trước khi đi, cô còn đặt chiếc giá treo quần áo chặn đường.
Nhưng ra khỏi cửa, trước mắt cô không phải hành lang quen thuộc mà là một khoảng không tối tăm, không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Diệp Niệm Sơ một tay cầm dao, một tay dùng điện thoại chiếu sáng.
Những vết máu khô trên tường và dưới sàn đều cho thấy đây là tầng ba.
Thi thể của Chu Văn và Phương Tình vẫn còn đó, cánh cửa căn phòng cuối cùng vẫn đóng chặt.
Bước vào đó chắc chắn không phải ý hay, nhưng cô chẳng còn đường lui. Từ hướng cầu thang, từng cụm sương đen đặc đang tràn lên, tiến gần hơn.
“Một, hai, ba...” Chúng đang đếm số!
Trước mặt cô xuất hiện sáu bóng người, trong số đó có những gương mặt quen thuộc Đặng Lan, Phương Tình, và cả Vương Hải vừa chết trước mặt cô!
Chúng há những cái miệng đen ngòm, đồng loạt giơ tay chỉ về phía Diệp Niệm Sơ:
“Cô là... người thứ bảy...”
Cơn lạnh buốt lập tức dâng lên từ chân đến đỉnh đầu cô.
Diệp Niệm Sơ cầm dao ngang trước ngực, lạnh lùng đáp:
“Là cái đầu các người ấy.”
Cô từ chối gia nhập.
Khi chúng lao tới, cô nhanh chóng chạy về phía căn phòng cuối cùng. Cửa không khóa, cô bước vào, cố gắng ổn định nhịp thở sau khi chạy.
Ác linh quá đông, đạo cụ thì đang trong thời gian hồi phục, không thể đánh được.
Chính xác hơn, không thể gọi là người nữa ngũ quan của họ méo mó đến mức kỳ dị, cả gương mặt như bị nhàu nhĩ. Họ nằm song song, nhưng dưới lớp chăn không hề có bất kỳ hình dáng cơ thể nào.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập điên cuồng.
Trong phòng không an toàn, nhưng bên ngoài lại càng nguy hiểm hơn. Tiến thoái lưỡng nan.
Khi cô đang tìm cách đối phó, đột nhiên nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ từ nhà vệ sinh.
Diệp Niệm Sơ siết chặt con dao trong tay, bước chậm rãi tới, đẩy cửa ra.
Thấy rõ người đang thu mình bên bồn rửa mặt, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm là một người còn sống.
Người chơi cuối cùng còn lại trên tầng ba, Lương Tả.
Không thể phủ nhận, vận may của anh ta thực sự quá lớn. Dù đã bị dọa đến mức mất trí, anh ta vẫn sống sót đến giờ.
Diệp Niệm Sơ liếc nhìn chiếc giá treo quần áo mà anh ta đang ôm chặt trong lòng, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đưa tay giật lấy.
Phản ứng của Lương Tả nhanh chóng hơn dự đoán, anh ta giữ chặt lấy nó, không chịu buông.
“Buông tay!”
Lương Tả hoảng sợ nhìn người trước mặt, vừa khóc vừa lắc đầu, bản năng sinh tồn bộc phát, hai tay ôm chặt lấy chiếc giá treo hơn nữa.
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
