0 chữ
Chương 27
Chương 27: Đào nguyên (27)
“Khi cây đào khô héo, cơ chế bảo vệ sẽ mất hiệu lực, sức mạnh trấn áp chúng sẽ hoàn toàn biến mất.” Diệp Niệm Sơ tiếp lời.
“Cậu cũng cần vượt qua trước thời hạn sao?”
Một khi ác linh thu thập đủ 7 người chơi, sức mạnh của chúng sẽ tăng lên đáng kể. Những người còn lại tuyệt đối không sống sót được đến cuối trò chơi.
Nơi này sẽ biến thành một thành phố chết đúng nghĩa.
Đối với người chơi bình thường, muốn sống sót chỉ có một con đường: ngăn cản một số ít người có được tư cách vượt qua trước thời hạn.
Cách đơn giản và hiệu quả nhất là ra tay trực tiếp, triệt hạ tận gốc.
Đây là tình thế "một mất một còn".
Người có thể tiết lộ thông tin quan trọng như vậy, ít nhất cũng không mang ác ý quá lớn.
Tuy nhiên, cậu thiếu niên lại lắc đầu. “Thực ra, ban đầu tôi định ngăn không cho bất kỳ ai vượt qua trước thời hạn.”
“Dù là tìm ra những người chơi sắp vượt qua hay ra tay trước ác linh, đều có thể đạt mục đích. Cách thứ hai thì đỡ phiền hơn.”
Dưới ánh đèn, đôi môi mỏng của cậu thiếu niên khẽ nhếch lên, giọng nói ôn hòa nhưng lại khiến người khác cảm thấy nguy hiểm tột cùng.
Diệp Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn cậu. “Tại sao cậu lại nói những điều này với tôi?”
Cậu thiếu niên suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Vì chị, tôi đã đổi ý.”
Với dáng vẻ này, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm thấy tim mình xao động.
Nhưng Diệp Niệm Sơ thì không. Từ khoảnh khắc cậu ta tháo bỏ lớp ngụy trang NPC, trong mắt cô, cậu ta đã bị gắn mác "nguy hiểm".
Sự ngoan ngoãn, vô hại chỉ là giả dối.
Lần này, cô thật sự gặp phải một đối thủ đáng gờm.
Vừa chú ý đến động tĩnh bên ngoài, cô vừa nói: “Cậu không giống kiểu người sẽ từ bỏ cơ hội vượt qua trước thời hạn.”
Nếu lời cậu nói là thật, việc đổi ý này chẳng khác nào tự chặn đường mình.
Trong giới người chơi, không tồn tại khái niệm “tình yêu thương” hay “tinh thần giúp đỡ lẫn nhau.”
“Không ngăn cản người chơi vượt qua trước thời hạn sẽ khiến kế hoạch của tôi phiền phức hơn” cậu thiếu niên chống cằm, hoàn toàn phớt lờ âm thanh bên ngoài.
“Tôi sẽ để lại cho chị một chút thời gian để rời khỏi thị trấn Đại Vĩnh.”
Câu nói của cậu cho thấy, ban đầu cậu không định tha cho bất kỳ ai trong trò chơi này.
Diệp Niệm Sơ trầm ngâm. Cậu thiếu niên này định sử dụng một cách khác để kết thúc trò chơi.
Không phải vượt qua trước thời hạn, mà là tự mình kết thúc trò chơi.
Trong trí nhớ của cô, chưa từng có người chơi nào làm được điều đó trong một trò chơi mang tính chất siêu nhiên.
Có điều, cũng có thể do lúc trước số lượng trò chơi dạng này khá ít. Cô đã nghỉ ngơi nửa năm, sự thay đổi của trò chơi cũng là điều dễ hiểu.
Cậu thiếu niên đứng dậy chuẩn bị rời đi. Diệp Niệm Sơ không nói gì, chờ cậu ra ngoài rồi mới đặt lại giá treo đồ bằng gỗ đào vào chỗ cũ.
Còn 16 tiếng nữa đến rạng sáng ngày thứ sáu của trò chơi.
Sự yên tĩnh của đêm qua giống như báo hiệu cơn bão sắp đến.
Cây đào trên núi vẫn còn đó, nhưng bầu trời bên ngoài lại tối đen như đêm, dù thời điểm này lẽ ra đã là trời sáng.
Trong thời gian này, Diệp Niệm Sơ không ra khỏi phòng, cô đang chờ đợi. Những người chơi khác trên tầng ba cũng đang chờ.
Khuôn mặt trong bức ảnh lại thêm một người. Bây giờ chỉ còn thiếu 2 người chơi nữa.
---
Gió núi gào thét, màn sương đen dày đặc bao phủ bên ngoài. Trong phòng, không khí lạnh buốt đến tận xương, những âm thanh sột soạt không rõ phát ra từ đâu.
Ác linh đã bao vây toàn bộ khu nhà, những nơi khác trong thị trấn Đại Vĩnh cũng không thoát khỏi thảm họa.
“Ầm!”
Đột nhiên, từ phía ban công vang lên một tiếng động lớn, như có vật nặng rơi xuống.
Diệp Niệm Sơ đang nhắm mắt dưỡng thần, lập tức mở mắt nhìn về phía đó.
Cánh hoa rơi đầy đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Vương Hải nằm trên mặt đất, một con ngươi đỏ ngầu lăn lóc bên cạnh.
Ngón tay anh ta khó nhọc động đậy, đôi mắt còn lại hướng về phía căn phòng, ánh mắt tràn đầy khát khao được sống.
“Cậu cũng cần vượt qua trước thời hạn sao?”
Một khi ác linh thu thập đủ 7 người chơi, sức mạnh của chúng sẽ tăng lên đáng kể. Những người còn lại tuyệt đối không sống sót được đến cuối trò chơi.
Nơi này sẽ biến thành một thành phố chết đúng nghĩa.
Đối với người chơi bình thường, muốn sống sót chỉ có một con đường: ngăn cản một số ít người có được tư cách vượt qua trước thời hạn.
Cách đơn giản và hiệu quả nhất là ra tay trực tiếp, triệt hạ tận gốc.
Đây là tình thế "một mất một còn".
Người có thể tiết lộ thông tin quan trọng như vậy, ít nhất cũng không mang ác ý quá lớn.
Tuy nhiên, cậu thiếu niên lại lắc đầu. “Thực ra, ban đầu tôi định ngăn không cho bất kỳ ai vượt qua trước thời hạn.”
Dưới ánh đèn, đôi môi mỏng của cậu thiếu niên khẽ nhếch lên, giọng nói ôn hòa nhưng lại khiến người khác cảm thấy nguy hiểm tột cùng.
Diệp Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn cậu. “Tại sao cậu lại nói những điều này với tôi?”
Cậu thiếu niên suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Vì chị, tôi đã đổi ý.”
Với dáng vẻ này, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm thấy tim mình xao động.
Nhưng Diệp Niệm Sơ thì không. Từ khoảnh khắc cậu ta tháo bỏ lớp ngụy trang NPC, trong mắt cô, cậu ta đã bị gắn mác "nguy hiểm".
Sự ngoan ngoãn, vô hại chỉ là giả dối.
Lần này, cô thật sự gặp phải một đối thủ đáng gờm.
Vừa chú ý đến động tĩnh bên ngoài, cô vừa nói: “Cậu không giống kiểu người sẽ từ bỏ cơ hội vượt qua trước thời hạn.”
Trong giới người chơi, không tồn tại khái niệm “tình yêu thương” hay “tinh thần giúp đỡ lẫn nhau.”
“Không ngăn cản người chơi vượt qua trước thời hạn sẽ khiến kế hoạch của tôi phiền phức hơn” cậu thiếu niên chống cằm, hoàn toàn phớt lờ âm thanh bên ngoài.
“Tôi sẽ để lại cho chị một chút thời gian để rời khỏi thị trấn Đại Vĩnh.”
Câu nói của cậu cho thấy, ban đầu cậu không định tha cho bất kỳ ai trong trò chơi này.
Diệp Niệm Sơ trầm ngâm. Cậu thiếu niên này định sử dụng một cách khác để kết thúc trò chơi.
Không phải vượt qua trước thời hạn, mà là tự mình kết thúc trò chơi.
Trong trí nhớ của cô, chưa từng có người chơi nào làm được điều đó trong một trò chơi mang tính chất siêu nhiên.
Cậu thiếu niên đứng dậy chuẩn bị rời đi. Diệp Niệm Sơ không nói gì, chờ cậu ra ngoài rồi mới đặt lại giá treo đồ bằng gỗ đào vào chỗ cũ.
Còn 16 tiếng nữa đến rạng sáng ngày thứ sáu của trò chơi.
Sự yên tĩnh của đêm qua giống như báo hiệu cơn bão sắp đến.
Cây đào trên núi vẫn còn đó, nhưng bầu trời bên ngoài lại tối đen như đêm, dù thời điểm này lẽ ra đã là trời sáng.
Trong thời gian này, Diệp Niệm Sơ không ra khỏi phòng, cô đang chờ đợi. Những người chơi khác trên tầng ba cũng đang chờ.
Khuôn mặt trong bức ảnh lại thêm một người. Bây giờ chỉ còn thiếu 2 người chơi nữa.
---
Gió núi gào thét, màn sương đen dày đặc bao phủ bên ngoài. Trong phòng, không khí lạnh buốt đến tận xương, những âm thanh sột soạt không rõ phát ra từ đâu.
Ác linh đã bao vây toàn bộ khu nhà, những nơi khác trong thị trấn Đại Vĩnh cũng không thoát khỏi thảm họa.
“Ầm!”
Đột nhiên, từ phía ban công vang lên một tiếng động lớn, như có vật nặng rơi xuống.
Diệp Niệm Sơ đang nhắm mắt dưỡng thần, lập tức mở mắt nhìn về phía đó.
Cánh hoa rơi đầy đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Vương Hải nằm trên mặt đất, một con ngươi đỏ ngầu lăn lóc bên cạnh.
Ngón tay anh ta khó nhọc động đậy, đôi mắt còn lại hướng về phía căn phòng, ánh mắt tràn đầy khát khao được sống.
6
0
2 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
