TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Tiếp đến là một viên đan dược xám xịt lăn nhẹ trong lòng bàn tay Kim Lăng và đang tản ra luồng âm khí nồng đậm.

Tuy không lẫn tạp niệm kỳ dị hay oán khí quỷ mị nhưng lại vô cùng tinh thuần, hẳn đây là loại đan dược trợ giúp cho việc tu luyện.

Kế đến là một túi dược liệu không rõ tên, khi vừa mở ra thì một mùi thơm đã theo gió lan ra, mê người đến cực điểm.

Chỉ ngửi thôi mà cũng đã khiến đầu óc choáng váng, thân thể nóng bừng, nhất là vùng bụng dưới như có từng đợt sóng nhiệt cuộn lên mãnh liệt.

Kim Lăng vì đã trải qua hai đời làm người nên khi vừa ngửi mùi hương và cảm giác này thì đã hiểu đây là một bao cực phẩm xuân dược có dược tính mạnh mãnh liệt khiến người dùng phải khó có thể kiềm chế.

Sắc mặt nàng lập tức thay đổi rồi vội vàng nhét túi dược liệu này trở lại túi trữ vật, trong lòng thầm mắng: Nếu sơ ý để trúng phải, chỉ e rằng nếu không tìm được nam nhân thì chắc là không giải nổi!

Bên trong túi trữ vật còn có một vật nữa. Kim Lăng vừa lấy ra nhìn thấy rõ hình dạng thì trong lòng không khỏi nhói lên và sống mũi bắt đầu cảm thấy cay xè.

Đó là một thanh chủy thủ đồng cổ, thân dao khắc một chữ “Sát” sắc nhọn đầy sát khí, đây cũng chính là Hàng Ma Xử năm xưa.

Nàng là thai xuyên đến thế giới này, dù từ khi sinh ra đã không biết mặt mẹ ruột nhưng lại được Lăng Sát luôn yêu thương Kim Lăng nàng hết mực.

Năm đó theo Lăng Sát lưu lạc bốn phương, tình cảm giữa hai người sớm đã sâu nặng như máu mủ.

Thanh Hàng Ma Xử này là vật đính ước mà mẫu thân nàng để lại cho Lăng Sát, cũng là vật duy nhất Lăng Sát trao lại cho nàng trước khi rời đi khi nàng vừa tròn mười tuổi.

Thì ra luồng khí còn sót lại từ Lăng Sát trên Hàng Ma Xử đã bảo vệ cho nàng - một người hoàn toàn không có tu vi bình an vượt qua được Giới Hà. Kim Lăng từng nghĩ nó đã sớm bị khí âm sát của Giới Hà phá hủy.

Nhất định là Đồ Huyết Kiều tình cờ nhặt được Hàng Ma Xử rồi đưa cho Phương Dung, sau đó lại được chuyển đến tay nàng đi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Lăng thoáng dâng lên một tia cảm kích chân thành đối với Đồ Huyết Kiều, thứ cảm xúc hiếm hoi nàng dành cho người khác.

Mà lúc này, nơi sâu nhất trong Hồng Diệp Cốc.

Đồ Huyết Kiều khom người đứng nghiêm bên ngoài màn trướng, hơi thở thu liễm, thần sắc nghiêm nghị không dám thất lễ.

“Sư tôn, mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa.”

Bên trong màn trướng, lờ mờ có thể thấy một nữ tử đang lười nhác tựa nghiêng trên sập mềm. Thân hình uyển chuyển và quanh thân mơ hồ toát ra khí tức mị hoặc như có như không khiến người ta vừa nhìn đã bị cuốn vào một loại mê lực khó nói thành lời.

“Ta đã biết .” Nữ tử cất tiếng, thanh âm mềm mại uyển chuyển như suối ngầm róc rách, lại tựa như lông vũ nhẹ lướt qua huyền tâm, dịu dàng đến độ khiến cả nữ nhân như Đồ Huyết Kiều cũng không khỏi rung động trong lòng.

Đồ Huyết Kiều thầm than một tiếng mị công của sư tôn lại tiến thêm một tầng.

Cố nuốt ngụm nước bọt nghẹn nơi cổ họng, Đồ Huyết Kiều cung kính đáp:

“Đệ tử đã sắp xếp xong. Ngoài tiểu sư muội có thể chất Thuần Âm còn có một đôi tỷ muội song sinh tư chất không tệ, hơn nữa…”

Nàng ta hơi ngập ngừng một thoáng, rồi mới nói tiếp:

“Đệ tử có mang về một người từ bên ngoài. Kẻ này… có chút đặc biệt.”

“Ồ? Đặc biệt thế nào?” Giọng nữ tử bên trong vẫn nhu hòa mà mị lực dạt dào.

“Đệ tử cũng không rõ chỉ là trong lòng có linh cảm… nàng nhất định không phải người tầm thường.”

Bên trong vang lên một tiếng cười khẽ: “Thú vị đấy. Linh giác của ngươi xưa nay rất chuẩn, cũng bởi thế mà kỳ ngộ không dứt. Nếu không thì với căn cốt trung bình của ngươi, sao có thể ba mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ?”

“Sư tôn quá lời.” Đồ Huyết Kiều vội cúi đầu cung kính.

“Nàng tên gì?”

“Kim Lăng.”

Nữ tử đưa tay vươn ra từ màn trướng, làn da trắng như tuyết, ngón tay thon dài mảnh khảnh, khẽ vuốt thái dương, trầm giọng nói: “Cứ tạm thời để nàng ở ngoại môn rồi âm thầm quan sát. Những ngày tới, vi sư chuẩn bị bế quan đánh sâu vào cảnh giới Nguyên Anh. Việc hộ pháp sẽ giao cho ngươi, mọi sự trong cốc thì để Huyên Nhi quản lý.”

Đồ Huyết Kiều nghe sư tôn nói muốn đánh sâu vào cảnh giới Nguyên Anh, trong lòng mừng rỡ khôn xiết.

Nếu sư tôn thật sự đột phá thành công thì từ nay Hồng Diệp Cốc không cần phải nhẫn nhịn Hợp Hoan Phong nữa. Những chuyện như hôm nay… sẽ không bao giờ tái diễn.

“Vâng, đệ tử lập tức đi sắp xếp.”

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.