0 chữ
Chương 10
Chương 10: Mị Vũ Thiên Hương
Huyết nguyệt treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, cùng đó là ánh sáng đỏ rực phản chiếu xuống nhân gian tĩnh mịch, yên ả như tờ.
Trong viện, Kim Lăng lặng lẽ mở quyển Mị Vũ Thiên Hương ra rồi chậm rãi nghiên cứu.
Ngay trang đầu tiên của quyển pháp môn này chỉ có vỏn vẹn sáu chữ lớn: “Vũ chưa khởi, thần đi trước.”
May mắn là chữ viết trong sách không khác biệt mấy với chữ Kim Lăng đã quen thuộc nên cơ bản nội dung trong đó nàng có thể hiểu được.
Sau khi đọc xong toàn bộ, Kim Lăng mới nhận ra công dụng của gói thuốc thơm cùng với gian phòng tắm kia.
Đệ tử Hồng Diệp Cốc mỗi tháng đều có thể tới Tụ Âm Đường để nhận một bao “thiên hương dược”, dùng để ngâm mình tắm rửa.
Sau khi ngâm xong thì lúc tu luyện Mị Vũ Thiên Hương sẽ giúp tăng cường mị thuật và tức là mùi hương của cơ thể sẽ trở thành mê dược khiến người khác say mê, từ đó hấp dẫn đối phương cùng họ hoan ái, ngấm ngầm hút lấy tu vi của người kia để tăng tu vi bản thân.
Đó cũng chính là thải âm bổ dương, thải dương bổ âm.
Công pháp của U Minh Tông, Hồng Diệp Cốc chính là loại tà thuật thải dương bổ âm này.
Nghĩ đến đây, lòng Kim Lăng bất giác run lên. Pháp môn Mị Vũ Thiên Hương không giống các công pháp của chính đạo là cần ngồi thiền nhập định.
Bởi nó vó là một điệu vũ mê hoặc đến cực điểm, thậm chí so với bất kỳ vũ khúc nào Kim Lăng từng thấy khi còn ở hiện đại đều càng câu hồn đoạt phách hơn rất nhiều.
Từng bước chân, từng nhịp eo uốn lượn đều như mang theo sức hấp dẫn chết người khiến cho kẻ đối diện huyết mạch sôi trào, thú tính bừng lên không thể kiểm soát.
Muốn nhập pháp môn này thì trước tiên thân thể phải nhẹ tựa yến lượn, cảm nhận được luồng khí vô hình nâng đỡ quanh người. Chỉ khi đó mới có thể thi triển vũ đạo một cách uyển chuyển, mềm mại, quyến rũ như nước chảy mây trôi.
Sau khi khí vận khắp toàn thân, cơ thể sẽ phát sinh nhiệt lượng dẫn dược lực của thiên hương dược lan tỏa, hồng y như lửa, hương sắc động lòng người.
Tới được cảnh giới ấy, mới xem như đã bước vào tầng thứ nhất của pháp môn.
Chấp nhận vận mệnh, Kim Lăng thử luyện vài lần Mị Vũ Thiên Hương nhưng chưa được mấy chiêu đã cảm thấy tứ chi nặng nề, không hề có chút uyển chuyển hay nhẹ nhàng nào như trong sách nói.
Kim Lăng bỗng cảm thấy thân thể ngày một trì trệ, chẳng lẽ là do thương thế trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục?
“Vũ chưa khởi, thần đi trước.”
Kim Lăng bất giác nhớ tới sáu chữ đầu tiên trong sách, câu ấy có phải ý nói đến “thần vận”?
Vậy thì, cái gọi là “thần vận” của Mị Vũ Thiên Hương rốt cuộc là gì?
Là phong tình, là mê hoặc?
Là sự quyến rũ tận trong xương tuỷ?
Nhưng những thứ ấy… nàng đều không thể làm được.
Mất kiên nhẫn, Kim Lăng ném quyển Mị Vũ Thiên Hương sang một bên. Nàng ngẩng đầu nhìn trời đêm tinh quang lấp lánh rồi Kim Lăng dứt khoát ngồi xuống bắt đầu tu luyện công pháp duy nhất mà lúc này bản thân có thể tu luyện - Tinh Hà Đồ.
Thuật luyện thần đa phần bắt nguồn từ những loài yêu vật sinh linh kỳ dị, chúng hấp thu linh khí của cỏ cây, tinh hoa của kim ô, ánh sáng của nguyệt lưu hay ngân hà rồi từ đó luyện hóa thành thần thức, khai mở linh trí để đạt tới cảnh giới thần thức thông thiên.
Tinh Hà Đồ là một bộ pháp môn dựa vào vận hành tinh tú để luyện thần, vốn do dị tộc truyền lại sau được cải biến cho phù hợp với thể chất nhân loại. Mỗi đêm, chỉ cần trời có sao là Kim Lăng sẽ ngồi yên dưới bầu trời đêm, dùng ánh sáng ngân hà để rèn luyện thần thức.
Trong những tháng ngày bị rơi vào Hoàng Tuyền Giới - nơi nửa sống nửa chết ấy, chỉ cần có một tia tinh quang thì nàng đều không dám ngừng nghỉ. Nhờ kiên trì ấy, trong thức hải của Kim Lăng đã hình thành một ngôi sao nhỏ bằng hạt anh đào lặng lẽ treo giữa bóng tối, theo tiết tấu riêng mà luân phiên sáng tỏ rồi mờ đi, càng lúc càng tỏa sáng rực rỡ.
Chủy thủ Hàng Ma Xử của phụ thân Lăng Sát đã bảo vệ Kim Lăng, giúp cho thân thể nàng không bị tan biến.
Còn ngôi sao thần thức này lại giữ cho nguyên thần nàng bất diệt.
Chính nhờ hai thứ ấy, Kim Lăng mới có thể cầm cự đến khi Đồ Huyết Kiều tìm được và cứu nàng ra khỏi vực sâu tử vong.
Trong viện, Kim Lăng lặng lẽ mở quyển Mị Vũ Thiên Hương ra rồi chậm rãi nghiên cứu.
Ngay trang đầu tiên của quyển pháp môn này chỉ có vỏn vẹn sáu chữ lớn: “Vũ chưa khởi, thần đi trước.”
May mắn là chữ viết trong sách không khác biệt mấy với chữ Kim Lăng đã quen thuộc nên cơ bản nội dung trong đó nàng có thể hiểu được.
Sau khi đọc xong toàn bộ, Kim Lăng mới nhận ra công dụng của gói thuốc thơm cùng với gian phòng tắm kia.
Đệ tử Hồng Diệp Cốc mỗi tháng đều có thể tới Tụ Âm Đường để nhận một bao “thiên hương dược”, dùng để ngâm mình tắm rửa.
Sau khi ngâm xong thì lúc tu luyện Mị Vũ Thiên Hương sẽ giúp tăng cường mị thuật và tức là mùi hương của cơ thể sẽ trở thành mê dược khiến người khác say mê, từ đó hấp dẫn đối phương cùng họ hoan ái, ngấm ngầm hút lấy tu vi của người kia để tăng tu vi bản thân.
Công pháp của U Minh Tông, Hồng Diệp Cốc chính là loại tà thuật thải dương bổ âm này.
Nghĩ đến đây, lòng Kim Lăng bất giác run lên. Pháp môn Mị Vũ Thiên Hương không giống các công pháp của chính đạo là cần ngồi thiền nhập định.
Bởi nó vó là một điệu vũ mê hoặc đến cực điểm, thậm chí so với bất kỳ vũ khúc nào Kim Lăng từng thấy khi còn ở hiện đại đều càng câu hồn đoạt phách hơn rất nhiều.
Từng bước chân, từng nhịp eo uốn lượn đều như mang theo sức hấp dẫn chết người khiến cho kẻ đối diện huyết mạch sôi trào, thú tính bừng lên không thể kiểm soát.
Muốn nhập pháp môn này thì trước tiên thân thể phải nhẹ tựa yến lượn, cảm nhận được luồng khí vô hình nâng đỡ quanh người. Chỉ khi đó mới có thể thi triển vũ đạo một cách uyển chuyển, mềm mại, quyến rũ như nước chảy mây trôi.
Tới được cảnh giới ấy, mới xem như đã bước vào tầng thứ nhất của pháp môn.
Chấp nhận vận mệnh, Kim Lăng thử luyện vài lần Mị Vũ Thiên Hương nhưng chưa được mấy chiêu đã cảm thấy tứ chi nặng nề, không hề có chút uyển chuyển hay nhẹ nhàng nào như trong sách nói.
Kim Lăng bỗng cảm thấy thân thể ngày một trì trệ, chẳng lẽ là do thương thế trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục?
“Vũ chưa khởi, thần đi trước.”
Kim Lăng bất giác nhớ tới sáu chữ đầu tiên trong sách, câu ấy có phải ý nói đến “thần vận”?
Vậy thì, cái gọi là “thần vận” của Mị Vũ Thiên Hương rốt cuộc là gì?
Là phong tình, là mê hoặc?
Nhưng những thứ ấy… nàng đều không thể làm được.
Mất kiên nhẫn, Kim Lăng ném quyển Mị Vũ Thiên Hương sang một bên. Nàng ngẩng đầu nhìn trời đêm tinh quang lấp lánh rồi Kim Lăng dứt khoát ngồi xuống bắt đầu tu luyện công pháp duy nhất mà lúc này bản thân có thể tu luyện - Tinh Hà Đồ.
Thuật luyện thần đa phần bắt nguồn từ những loài yêu vật sinh linh kỳ dị, chúng hấp thu linh khí của cỏ cây, tinh hoa của kim ô, ánh sáng của nguyệt lưu hay ngân hà rồi từ đó luyện hóa thành thần thức, khai mở linh trí để đạt tới cảnh giới thần thức thông thiên.
Tinh Hà Đồ là một bộ pháp môn dựa vào vận hành tinh tú để luyện thần, vốn do dị tộc truyền lại sau được cải biến cho phù hợp với thể chất nhân loại. Mỗi đêm, chỉ cần trời có sao là Kim Lăng sẽ ngồi yên dưới bầu trời đêm, dùng ánh sáng ngân hà để rèn luyện thần thức.
Trong những tháng ngày bị rơi vào Hoàng Tuyền Giới - nơi nửa sống nửa chết ấy, chỉ cần có một tia tinh quang thì nàng đều không dám ngừng nghỉ. Nhờ kiên trì ấy, trong thức hải của Kim Lăng đã hình thành một ngôi sao nhỏ bằng hạt anh đào lặng lẽ treo giữa bóng tối, theo tiết tấu riêng mà luân phiên sáng tỏ rồi mờ đi, càng lúc càng tỏa sáng rực rỡ.
Chủy thủ Hàng Ma Xử của phụ thân Lăng Sát đã bảo vệ Kim Lăng, giúp cho thân thể nàng không bị tan biến.
Còn ngôi sao thần thức này lại giữ cho nguyên thần nàng bất diệt.
Chính nhờ hai thứ ấy, Kim Lăng mới có thể cầm cự đến khi Đồ Huyết Kiều tìm được và cứu nàng ra khỏi vực sâu tử vong.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
