0 chữ
Chương 7
Chương 7
Nam hài người cứng đờ, sợ đến mức ngã phịch xuống đất, đôi mắt sưng đỏ hoe vì khóc như mắt thỏ, sợ hãi nhìn Chung Ly Yên, vội lấy tay bịt chặt miệng.
Thấy nam hài bị dọa đến mức đó, Chung Ly Yên cũng nhận ra giọng mình ban nãy quá dữ. Huống hồ, thằng bé cũng chỉ vì lo lắng cho cô, cô có cảm giác mình đang ỷ lớn hϊếp nhỏ.
Chung Ly Yên dịu giọng, ho khẽ hai tiếng. Nhìn những vệt nước mắt xen lẫn bụi đất trên mặt nam hài trông đến buồn cười, cô thở dài, đưa tay lau mặt cho thằng bé rồi nhẹ giọng hỏi: “Được rồi, ta không cố ý quát ngươi đâu. Tỷ tỷ chỉ hơi đau đầu một chút, có gì ăn không?”
Lúc này bụng cô bắt đầu thấy đói.
Nam hài nghe Chung Ly Yên nói vậy, vội dụi mắt, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc. Rồi lồm cồm bò dậy chạy ra ngoài, lát sau đã bưng vào một bát nước rau, trên tay kia còn cầm hơn nửa cái bánh bột mì khô khốc, đen nhẻm.
“Tỷ tỷ, chỉ có ngần này thôi. Cái bánh này là của Ngô nãi nãi cho.” Nam hài đưa bàn tay lem luốc lên dụi mắt, nói với vẻ hơi bối rối.
Chung Ly Yên nhìn nơi ở tạm bợ này, cũng không trông mong có đồ ăn gì ngon. Nhưng khi nhìn bát nước rau, trên mặt chỉ lềnh bềnh vài cọng lá xanh, không có lấy một hạt gạo, cô không khỏi thầm nghĩ, nhà này nghèo đến mức nào vậy?
Cô cúi đầu húp một ngụm, suýt nữa thì phun ra. Nước rau vừa chát vừa đắng. Dù vậy, cô vẫn cố uống hết, bụng dạ cuối cùng cũng ấm lên đôi chút. Cô cắn thử miếng bánh, quả thực còn cứng hơn cả màn thầu để qua đêm.
Chung Ly Yên thật sự nuốt không trôi, cổ họng lại khô khốc. Cô ngẩng lên thì thấy nam hài đứng bên cạnh cứ nuốt nước bọt ừng ực.
Thấy Chung Ly Yên nhìn mình, thằng bé lập tức cúi gằm mặt xuống, vẻ lo sợ bất an.
Chung Ly Yên nhìn thằng bé gầy trơ xương, chẳng có chút thịt nào, vì gầy quá nên đôi mắt trên gương mặt hốc hác lại càng trông to hơn.
Trong lòng cô chợt dấy lên chút áy náy, có lẽ thằng bé cũng chưa được ăn gì. Sau khi húp thêm một ngụm nước rau, cô nói: “Ta no rồi, ngươi ăn đi.”
Nam hài lại càng kinh ngạc hơn. Mãi đến khi Chung Ly Yên thúc giục, vẻ mặt ngày càng mất kiên nhẫn, thằng bé mới rụt rè đón lấy. Nó cẩn thận húp một ngụm, liếc nhìn Chung Ly Yên, thấy cô không có vẻ gì là tức giận, mới dám ăn ngấu nghiến cho đến hết.
Chung Ly Yên thấy phản ứng của nam hài rất kỳ lạ, dường như thằng bé rất sợ tỷ tỷ này. Hơn nữa, món đồ ăn khó nuốt đến phát cáu kia mà nó lại ăn ngon lành như vậy.
Cô đang định gặng hỏi thêm tình hình thì đầu óc chợt đau nhói. Chung Ly Yên vừa gượng ngồi dậy liền không chịu nổi nữa, lại mềm nhũn ngã vật ra giường.
Thấy nam hài bị dọa đến mức đó, Chung Ly Yên cũng nhận ra giọng mình ban nãy quá dữ. Huống hồ, thằng bé cũng chỉ vì lo lắng cho cô, cô có cảm giác mình đang ỷ lớn hϊếp nhỏ.
Chung Ly Yên dịu giọng, ho khẽ hai tiếng. Nhìn những vệt nước mắt xen lẫn bụi đất trên mặt nam hài trông đến buồn cười, cô thở dài, đưa tay lau mặt cho thằng bé rồi nhẹ giọng hỏi: “Được rồi, ta không cố ý quát ngươi đâu. Tỷ tỷ chỉ hơi đau đầu một chút, có gì ăn không?”
Lúc này bụng cô bắt đầu thấy đói.
Nam hài nghe Chung Ly Yên nói vậy, vội dụi mắt, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc. Rồi lồm cồm bò dậy chạy ra ngoài, lát sau đã bưng vào một bát nước rau, trên tay kia còn cầm hơn nửa cái bánh bột mì khô khốc, đen nhẻm.
Chung Ly Yên nhìn nơi ở tạm bợ này, cũng không trông mong có đồ ăn gì ngon. Nhưng khi nhìn bát nước rau, trên mặt chỉ lềnh bềnh vài cọng lá xanh, không có lấy một hạt gạo, cô không khỏi thầm nghĩ, nhà này nghèo đến mức nào vậy?
Cô cúi đầu húp một ngụm, suýt nữa thì phun ra. Nước rau vừa chát vừa đắng. Dù vậy, cô vẫn cố uống hết, bụng dạ cuối cùng cũng ấm lên đôi chút. Cô cắn thử miếng bánh, quả thực còn cứng hơn cả màn thầu để qua đêm.
Chung Ly Yên thật sự nuốt không trôi, cổ họng lại khô khốc. Cô ngẩng lên thì thấy nam hài đứng bên cạnh cứ nuốt nước bọt ừng ực.
Thấy Chung Ly Yên nhìn mình, thằng bé lập tức cúi gằm mặt xuống, vẻ lo sợ bất an.
Trong lòng cô chợt dấy lên chút áy náy, có lẽ thằng bé cũng chưa được ăn gì. Sau khi húp thêm một ngụm nước rau, cô nói: “Ta no rồi, ngươi ăn đi.”
Nam hài lại càng kinh ngạc hơn. Mãi đến khi Chung Ly Yên thúc giục, vẻ mặt ngày càng mất kiên nhẫn, thằng bé mới rụt rè đón lấy. Nó cẩn thận húp một ngụm, liếc nhìn Chung Ly Yên, thấy cô không có vẻ gì là tức giận, mới dám ăn ngấu nghiến cho đến hết.
Chung Ly Yên thấy phản ứng của nam hài rất kỳ lạ, dường như thằng bé rất sợ tỷ tỷ này. Hơn nữa, món đồ ăn khó nuốt đến phát cáu kia mà nó lại ăn ngon lành như vậy.
Cô đang định gặng hỏi thêm tình hình thì đầu óc chợt đau nhói. Chung Ly Yên vừa gượng ngồi dậy liền không chịu nổi nữa, lại mềm nhũn ngã vật ra giường.
10
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
