TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Khi Chung Ly Yên mở mắt, cô ngây người nhìn trần nhà tranh cũ nát một lúc lâu. Nhìn những hạt bụi lơ lửng trong vệt nắng chiếu qua cửa sổ, cô mới nhận ra mình chưa chết.

Cô không ngờ rằng sau khi tự bạo vẫn có thể sống sót. Cô chớp mắt mấy cái, định nhấc tay lên, nhưng tay chân lại mềm nhũn không còn chút sức lực.

Chung Ly Yên cau mày nhìn xung quanh căn nhà ọp ẹp, đến cả người ăn mày có lẽ cũng chê bai. Cô chỉ khẽ nhíu mày, nhưng khi nhận ra đan điền của mình trống rỗng, cô vẫn không cam lòng, cắn chặt môi, cố gắng vận chuyển dị năng trong cơ thể.

Sau nhiều lần cố gắng đến tê liệt cả người, trán Chung Ly Yên lấm tấm mồ hôi, trước mắt tối sầm lại, cô mới buộc phải chấp nhận hiện thực tàn khốc, cô không còn là dị năng giả đỉnh cao của thời tận thế nữa, mà đã hoàn toàn trở thành một phế nhân.

Cũng phải thôi, dù may mắn tự bạo không chết, thì Viên Thiếu Khâm là con trai của người đứng đầu căn cứ, sao Viên thủ trưởng có thể bỏ qua cho cô được. Việc giữ lại mạng cô lúc này, có lẽ cũng chỉ để bọn họ hả giận mà thôi.

“Tỷ, tỷ tỉnh rồi à?” Cánh cửa gỗ đơn sơ kẽo kẹt mở, một nam hài lon ton chạy vào. Thấy Chung Ly Yên đã tỉnh, gương mặt non nớt lem luốc của nam hài chợt rạng rỡ một nụ cười tươi.

Nhưng khi thấy Chung Ly Yên vẫn nằm liệt trên giường, toàn thân mềm nhũn, nam hài đi tới bên giường, bật khóc nức nở. Nam hài vừa khóc vừa tự trách: “Tiểu Mục vô dụng, không tìm được thầy lang... Tỷ ơi, ta tưởng tỷ định bỏ ta...”

Chung Ly Yên nhìn nam hài trước mặt, mày chợt nhíu lại. Tỷ? Đứa bé này nhận nhầm ai làm người thân vậy? Với sự thận trọng của mình, cô lập tức nhận ra có điều không ổn.

Thằng bé mặc bộ quần áo xám xịt, rộng thùng thình, trông như diễn tuồng, tóc thì búi lệch hai bên. Rồi cả tay của cô sao lại ngắn thế này?

Dù gì cô cũng cao mét bảy, ngón tay thon dài, còn bàn tay này rõ ràng là của một bé gái trạc tuổi học trò. Đầu óc Chung Ly Yên xoay chuyển nhanh chóng.

Cuối cùng, cô khẳng định đây không phải là cơ thể của mình. Nhìn trang phục của nam hài, có lẽ cô đã xuyên không về thời cổ đại.

Chung Ly Yên thở phào nhẹ nhõm. Quả thực mình rất xui xẻo, nhưng cũng là trong cái rủi có cái may.

Nếu cô rơi vào tay đám người ở căn cứ, e rằng sống không bằng chết. Cô thừa hiểu, mình đã gϊếŧ con trai của người đứng đầu căn cứ, lão ta sao có thể tha cho cô, có lẽ còn muốn nghiền xương tro cốt cô ra cũng nên.

Thông suốt được điều này, Chung Ly Yên bình tĩnh lại, ánh mắt chuyển sang nam hài đang khóc lóc thảm thiết trước mặt.

Cô vốn định giả vờ dỗ dành để tìm hiểu tình hình hiện tại, nhưng cả người cô lúc này vô cùng khó chịu, tiếng khóc của trẻ con lại quá ồn ào, khiến Chung Ly Yên đầu đau như búa bổ, miệng lưỡi lại khô khốc.

Cô thật sự không có tâm trạng dỗ trẻ con, bèn cao giọng: “Nín ngay!”

11

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.