TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 63
Chương 63: Giọng to của Lương Hà

Trong khoảnh khắc, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Khi nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, dáng người cao ráo bước vào, ánh mắt của Mục Noãn Noãn lập tức đông cứng lại.

Cô không ngờ Phó Cận Sâm cũng sẽ đến.

Ngay sau đó, bên tai liền vang lên giọng nói của Sử Quỳnh:

"Con trai, con cuối cùng cũng đến rồi, ông nội con đâu?"

Vừa bước vào, ánh mắt đầu tiên của Phó Cận Sâm đã rơi lên người Mục Noãn Noãn đang ngồi đối diện, lông mày khẽ nhíu lại.

Dừng lại một chút, anh mới thản nhiên nói: "Không biết, con không đi cùng nhau."

Sử Quỳnh có chút nghi hoặc: "Ể? Vậy để mẹ gọi điện hỏi thử."

Vừa nói, bà vừa lấy điện thoại ra, gọi cho ông Phó.

Phó Cận Sâm không nói gì, cất bước đi vào, ánh mắt sắc lạnh thi thoảng lại liếc nhìn Mục Noãn Noãn.

Mục Noãn Noãn hơi cau mày nhưng không lên tiếng.

Lương Hà thì lại mở miệng thẳng thừng:

"Giờ này rồi còn chưa biết quay về, mặc kệ ông ấy đi, dọn thức ăn lên trước, về thì ăn, không về thì ăn đồ nguội!"

Trong nhà, bà luôn là người nói một là một. Tuy ông lão làm chủ trong những việc lớn nhưng chuyện nhỏ như ăn cơm thế này thì chưa bao giờ can thiệp, ví dụ như chuyện không chờ ông ấy ăn cùng…

Người giúp việc vâng dạ một tiếng rồi bắt đầu dọn cơm.

Lúc này, Sử Quỳnh đã gọi được điện thoại:

"Cha, cha về lúc nào vậy ạ? Cơm nước xong hết rồi, chỉ còn thiếu cha thôi."

"Hai phút nữa à? Vậy người giúp việc mang thức ăn ra là vừa kịp lúc cha về." Khóe miệng Sử Quỳnh vẫn treo nụ cười nhưng ngay sau đó lại hơi cứng lại:

"À… chắc mẹ con đoán được đúng giờ nên mới bảo dọn lên đấy."

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền cúp máy.

Lương Hà lập tức nổi giận: "Ông ấy có ý gì? Còn nói tôi không đợi ông ấy ăn cơm? Không về còn lý lẽ gì nữa sao?!"

Nụ cười trên mặt Sử Quỳnh cũng trở lên gượng gạo:

"Ờ… cái này, chắc cha con chỉ là…"

"Hừ! Con khỏi cần bênh ông ấy! Tôi không đợi ông ấy ăn thì sao nào!"

Nói xong, Lương Hà đứng phắt dậy, đi thẳng ra phía cửa, thậm chí còn không để ý đến Mục Noãn Noãn đang đứng bên cạnh mình.

Mục Noãn Noãn có chút bất đắc dĩ, ông bà thường xuyên cãi nhau thế này nhưng đều là kiểu cãi xong là thôi, hoàn toàn không có tổn thương hay ảnh hưởng gì nghiêm trọng.

Rất nhanh, ông Phó cũng về tới sân, vừa bước xuống xe thì Lương Hà đã giận dữ hét lên:

"Ông còn dám cúp máy?! Sao? Tôi không đợi ông ăn cơm thì ông có ý kiến chắc?!"

Phó Tu: "…"

Sắc mặt ông lập tức tối sầm lại.

Vợ mình không đợi ăn đã đành, ông còn chưa kịp bày tỏ bất mãn, bà ấy đã chạy thẳng ra sân mắng thẳng mặt?!

Để người ngoài nhìn thấy, mặt mũi ông để đâu?

Ông không nói gì, chỉ bước thẳng vào trong nhưng Lương Hà đã quát lên:

"Tôi đang hỏi ông đấy, ông điếc rồi à?!"

Mặt Phó Tu càng đen hơn: "Bà đúng là giọng to, bà định để cả nước ngoài cũng nghe thấy à?"

Sắc mặt Lương Hà khựng lại, nhưng ngay sau đó vẫn không chịu thua nhìn ông:

"Nói chuyện kiểu gì đấy? Tôi ước gì cả thế giới nghe thấy, để họ xem ông là người như thế nào! Có phải tôi chiều hư ông rồi không?!"

Dù giọng điệu rất gay gắt nhưng ai cũng cảm nhận được giọng bà đã nhỏ hơn nhiều so với lúc nãy.

Phó Tu mặt mày đen kịt, không nói thêm gì, trực tiếp bước vào trong.

Vừa bước vào, nhìn thấy mọi người đã ngồi đông đủ, ông cười lạnh một tiếng:

"Hôm nay xem ra là đủ mặt rồi."

Cha của Phó Cận Sâm thường xuyên công tác xa, không có mặt cũng không lạ nên không tính vào.

Thức ăn đã được dọn lên đầy đủ, Phó Tu rửa tay xong rồi đi ra nhưng còn chưa kịp ngồi xuống thì Lương Hà đã kéo Mục Noãn Noãn ngồi vào bàn ăn trước.

1

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.