0 chữ
Chương 62
Chương 62: Suy cho cùng vẫn là người ngoài
Lương Hà không hiểu chuyện gì, nhìn cô hỏi:
"Vậy nên, sao con lại không nói chuyện này ra chứ?"
Lông mi Mục Noãn Noãn khẽ run, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Chuyện khi xưa cô vốn không thể nói ra được.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn cúi đầu, chân thành nhận lỗi:
"Là lỗi của con, con không nên lừa bà."
Lương Hà chăm chú nhìn cô, bà không giận việc Noãn Noãn che giấu mà ngược lại là một gương mặt đầy khó hiểu.
Tại sao cô lại không muốn tiết lộ thân phận của mình? Nếu nói ra, chỉ cần nhìn thái độ của Sử Quỳnh hiện tại cũng biết rõ, bà ta rất hài lòng với mối hôn sự này.
Cả ông lão nhà bà cũng sẽ không lạnh nhạt với Noãn Noãn nữa.
Chỉ có điều là phía Phó Cận Sâm, bà không quá chắc chắn.
Nhưng nếu công khai rồi thì sẽ bớt đi hai trở ngại lớn.
Bà thật sự không hiểu tại sao Noãn Noãn lại không nói ra một lời.
"Noãn Noãn, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Lương Hà nhìn cô, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Lông mi Mục Noãn Noãn run lên, cuối cùng vẫn chỉ nói ba chữ:
"Con xin lỗi."
Gương mặt cô đầy áy náy, rõ ràng là không muốn nói lý do.
Lương Hà thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, con không muốn nói, bà cũng không ép. Nhưng mà con gái à, con lừa bà như vậy, chẳng lẽ không nên có chút bù đắp sao?"
Mục Noãn Noãn kinh ngạc nhìn Lương Hà.
Bà nội nói vậy, rõ ràng là không giận, chỉ có chút không vui mà thôi.
Cô chớp mắt, nhất thời không biết phải nói gì.
Sử Quỳnh lập tức nhìn về phía Mục Noãn Noãn:
"Còn không mau hỏi bà nội con muốn bù đắp gì?"
Noãn Noãn lập tức quay sang Lương Hà:
"Bà nội, bà muốn con bù đắp cái gì ạ?"
Lương Hà hừ một tiếng: "Gần đây con đến thăm bà ít quá rồi, có phải vì sợ bà biết thân phận của con, không biết đối mặt thế nào nên mới không muốn đến không?"
"Chuyện này…" Mục Noãn Noãn có chút do dự, đúng là cũng có nguyên nhân này nhưng còn có chuyện muốn ly hôn với Phó Cận Sâm nữa.
"Hửm? Nói đi chứ?" Lương Hà vẫn đang chờ cô trả lời.
Noãn Noãn mím môi, nếu cô nói không phải vì lý do đó, thì bà nội nhất định sẽ tiếp tục hỏi cho ra nhưng nếu cô nói là vì lý do đó, thì bà sẽ cho rằng bây giờ đã biết rồi thì không còn trở ngại gì, sau này nên thường xuyên đến thăm, như vậy mới được xem là bù đắp. Nhưng vì chuyện ly hôn, cô không thể thường xuyên đến.
Lúc này, trong ánh mắt cô đầy vẻ do dự.
Sử Quỳnh rõ ràng đã nhận ra điều gì, lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho Lương Hà.
Như thể đang nói: "Mẹ à, mẹ còn chờ gì nữa, nói thẳng đi, rõ ràng là vì chuyện ly hôn nên con bé mới không đến."
Lương Hà lúc này cũng không hồ đồ, lập tức nói:
"Thôi được rồi, con không muốn nói, bà cũng không ép. Nhưng nếu con biết mình sai rồi, thì phải có thái độ xin lỗi cho đúng, sau này cứ cách hai ngày là đến thăm bà một lần, như vậy xem như chuyện này bỏ qua."
Mục Noãn Noãn há miệng: "Bà nội…"
Quả nhiên, cô còn chưa kịp nói gì thì bà nội đã đưa ra yêu cầu rồi.
Lương Hà đánh giá cô:
"Có vấn đề gì sao? Con đừng lấy lý do bận rộn để ngụy biện. Tên nhóc kia bà còn lạ gì nữa, nếu nó muốn thì mỗi ngày đều có thể đến một lần. Nhưng nó không muốn đến thăm bà già này, bây giờ ngay cả con cũng không muốn đến nữa sao?"
Nói đến đây, Lương Hà đột nhiên buồn bã:
"Con còn có bà nội ruột của mình để quan tâm, còn bà, suy cho cùng cũng chỉ là người ngoài mà thôi…"
Sắc mặt Mục Noãn Noãn thay đổi, vội vàng nói:
"Không, không phải vậy đâu, bà nội đừng hiểu lầm…"
Nhưng cô còn chưa nói hết, bà cụ còn chưa diễn xong thì đột nhiên cửa bị mở ra.
"Vậy nên, sao con lại không nói chuyện này ra chứ?"
Lông mi Mục Noãn Noãn khẽ run, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Chuyện khi xưa cô vốn không thể nói ra được.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn cúi đầu, chân thành nhận lỗi:
"Là lỗi của con, con không nên lừa bà."
Lương Hà chăm chú nhìn cô, bà không giận việc Noãn Noãn che giấu mà ngược lại là một gương mặt đầy khó hiểu.
Tại sao cô lại không muốn tiết lộ thân phận của mình? Nếu nói ra, chỉ cần nhìn thái độ của Sử Quỳnh hiện tại cũng biết rõ, bà ta rất hài lòng với mối hôn sự này.
Cả ông lão nhà bà cũng sẽ không lạnh nhạt với Noãn Noãn nữa.
Chỉ có điều là phía Phó Cận Sâm, bà không quá chắc chắn.
Nhưng nếu công khai rồi thì sẽ bớt đi hai trở ngại lớn.
Bà thật sự không hiểu tại sao Noãn Noãn lại không nói ra một lời.
Lông mi Mục Noãn Noãn run lên, cuối cùng vẫn chỉ nói ba chữ:
"Con xin lỗi."
Gương mặt cô đầy áy náy, rõ ràng là không muốn nói lý do.
Lương Hà thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, con không muốn nói, bà cũng không ép. Nhưng mà con gái à, con lừa bà như vậy, chẳng lẽ không nên có chút bù đắp sao?"
Mục Noãn Noãn kinh ngạc nhìn Lương Hà.
Bà nội nói vậy, rõ ràng là không giận, chỉ có chút không vui mà thôi.
Cô chớp mắt, nhất thời không biết phải nói gì.
Sử Quỳnh lập tức nhìn về phía Mục Noãn Noãn:
"Còn không mau hỏi bà nội con muốn bù đắp gì?"
Noãn Noãn lập tức quay sang Lương Hà:
"Bà nội, bà muốn con bù đắp cái gì ạ?"
Lương Hà hừ một tiếng: "Gần đây con đến thăm bà ít quá rồi, có phải vì sợ bà biết thân phận của con, không biết đối mặt thế nào nên mới không muốn đến không?"
"Hửm? Nói đi chứ?" Lương Hà vẫn đang chờ cô trả lời.
Noãn Noãn mím môi, nếu cô nói không phải vì lý do đó, thì bà nội nhất định sẽ tiếp tục hỏi cho ra nhưng nếu cô nói là vì lý do đó, thì bà sẽ cho rằng bây giờ đã biết rồi thì không còn trở ngại gì, sau này nên thường xuyên đến thăm, như vậy mới được xem là bù đắp. Nhưng vì chuyện ly hôn, cô không thể thường xuyên đến.
Lúc này, trong ánh mắt cô đầy vẻ do dự.
Sử Quỳnh rõ ràng đã nhận ra điều gì, lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho Lương Hà.
Như thể đang nói: "Mẹ à, mẹ còn chờ gì nữa, nói thẳng đi, rõ ràng là vì chuyện ly hôn nên con bé mới không đến."
Lương Hà lúc này cũng không hồ đồ, lập tức nói:
Mục Noãn Noãn há miệng: "Bà nội…"
Quả nhiên, cô còn chưa kịp nói gì thì bà nội đã đưa ra yêu cầu rồi.
Lương Hà đánh giá cô:
"Có vấn đề gì sao? Con đừng lấy lý do bận rộn để ngụy biện. Tên nhóc kia bà còn lạ gì nữa, nếu nó muốn thì mỗi ngày đều có thể đến một lần. Nhưng nó không muốn đến thăm bà già này, bây giờ ngay cả con cũng không muốn đến nữa sao?"
Nói đến đây, Lương Hà đột nhiên buồn bã:
"Con còn có bà nội ruột của mình để quan tâm, còn bà, suy cho cùng cũng chỉ là người ngoài mà thôi…"
Sắc mặt Mục Noãn Noãn thay đổi, vội vàng nói:
"Không, không phải vậy đâu, bà nội đừng hiểu lầm…"
Nhưng cô còn chưa nói hết, bà cụ còn chưa diễn xong thì đột nhiên cửa bị mở ra.
1
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
