0 chữ
Chương 30
Chương 30: Không thể trách cô ta chia rẽ
Cô ta liếc nhìn Phó Cận Sâm vẫn đang ngủ say, ánh cười lạnh trong đáy mắt càng lúc càng đậm.
Không thể trách cô ta ly gián chia rẽ đâu, cô ta chỉ là "truyền đạt lại" một cách chân thành mà thôi, để Phó Cận Sâm biết rõ suy nghĩ thật sự của vợ mình. Dù sao vợ chồng sống với nhau thì phải thẳng thắn mới tốt mà, đúng không?
Cô ta cố ý cử động một chút, thấy Phó Cận Sâm không còn hô hấp đều đặn như trước nữa, liền điều chỉnh tư thế.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng...
"Bốp!"
"Á!"
Lâm Vũ Thi hét lên một tiếng, tiếng động làm Phó Cận Sâm lập tức tỉnh dậy, anh ngẩng đầu:
"Sao vậy?"
Ánh mắt anh theo hướng tay cô ta chỉ, lập tức phát hiện chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất, anh cúi người nhặt lên.
Thấy ánh mắt anh lướt qua màn hình điện thoại mình mà chưa có ý định xem kỹ, Lâm Vũ Thi liền vội vàng nói:
"Em… em vừa mới nhắn tin với Noãn Noãn, xúc động quá nên làm rơi điện thoại… Anh Cận Sâm, Noãn Noãn chắc chỉ nói mấy lời tức giận thôi, chắc chắn không có ý gì khác đâu…"
Phó Cận Sâm nhíu mày, lập tức nhìn thẳng vào nội dung trên màn hình.
Sắc mặt anh, ngay lập tức trở lên u ám rõ rệt.
Ánh cười trong mắt Lâm Vũ Thi càng thêm rạng rỡ, tiếp tục đi, tiếp tục nữa đi, cô ta chính là muốn nhìn thấy cơn bão thực sự bùng nổ.
Chỉ cần khiến họ ly hôn, cô ta bị Mục Noãn Noãn mắng bao nhiêu cũng không sao cả.
"Anh Cận Sâm, anh… anh đừng xem nữa… Noãn Noãn chỉ giận quá nên mới nói vậy thôi… Em… em sẽ không cần máu của cô ấy nữa đâu… Em không muốn hai người vì em mà mâu thuẫn thêm nữa… Nhưng… nhưng em vừa giải thích, hình như Noãn Noãn lại cho là em đang tuyên bố chủ quyền… Anh Cận Sâm, anh biết mà, em thật sự không có ý đó…"
Lâm Vũ Thi vừa nói vừa khẽ cắn môi, cả người như sắp khóc đến nơi.
Phó Cận Sâm ngẩng đầu, đưa điện thoại trả lại cho cô ta, cố gắng đè nén sự lạnh lẽo trong lòng, dịu giọng nói:
"Anh biết, em đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện giữa anh và Mục Noãn Noãn, em không cần lo, cô ta không xứng đáng để em phải bận tâm."
Lâm Vũ Thi trong lòng vui sướиɠ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lo lắng lắc đầu:
"Không… không được đâu… Ba người chúng ta cũng coi như lớn lên cùng nhau, anh Cận Sâm, anh đừng giận Noãn Noãn có được không? Dù cô ấy không đến tìm anh, anh… cũng nên đến thăm cô ấy đi được không? Em thật sự rất sợ hai người cứ vậy mà ly hôn, như vậy em chẳng phải thành người xấu nhất thiên hạ rồi sao?"
Nói đến cuối, cô ta còn kích động đến mức nắm lấy tay Phó Cận Sâm:
"Anh Cận Sâm…"
Phó Cận Sâm hơi nhíu mày, theo bản năng có chút kháng cự sự đυ.ng chạm của cô ta nhưng nghĩ đến việc cô ta đang kích động nên cũng không rút tay ra, chỉ dịu giọng nói:
"Nếu không phải vì cô ta có thể truyền máu cho em thì anh đã không cưới cô ta. Đừng suy nghĩ lung tung."
"Anh Cận Sâm…"
"Được rồi, em nên nghỉ ngơi đi."
Lâm Vũ Thi khẽ thở dài một tiếng, đành làm ra vẻ nghe lời mà gật đầu nhưng cuối cùng vẫn níu tay anh lại, ánh mắt đáng thương nói:
"Anh Cận Sâm, đừng ly hôn với cô ấy được không? Ít nhất cũng đừng vì em mà ly hôn, được không?"
Phó Cận Sâm cố kiềm chế mà dỗ dành:
"Yên tâm đi, chuyện này không liên quan đến em, em không phải người có lỗi."
Lúc này Lâm Vũ Thi mới yên tâm gật đầu, cô ta nhận lại điện thoại, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc đó, sắc mặt Phó Cận Sâm lại càng trở lên âm trầm hơn. Nhớ lại những lời Mục Noãn Noãn vừa nói, anh hận đến mức muốn bóp cổ cô, muốn nhìn xem cô có phải là không có tim không, sao có thể nói ra những lời máu lạnh như "thấy chết không cứu"?
Anh nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Thế nhưng…
Rung!
Tiếng điện thoại đột ngột vang lên, khiến gương mặt vừa bình tĩnh lại của anh lập tức trở lên u ám lần nữa!
Mục! Noãn! Noãn!
Không thể trách cô ta ly gián chia rẽ đâu, cô ta chỉ là "truyền đạt lại" một cách chân thành mà thôi, để Phó Cận Sâm biết rõ suy nghĩ thật sự của vợ mình. Dù sao vợ chồng sống với nhau thì phải thẳng thắn mới tốt mà, đúng không?
Cô ta cố ý cử động một chút, thấy Phó Cận Sâm không còn hô hấp đều đặn như trước nữa, liền điều chỉnh tư thế.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng...
"Bốp!"
"Á!"
Lâm Vũ Thi hét lên một tiếng, tiếng động làm Phó Cận Sâm lập tức tỉnh dậy, anh ngẩng đầu:
"Sao vậy?"
Ánh mắt anh theo hướng tay cô ta chỉ, lập tức phát hiện chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất, anh cúi người nhặt lên.
Thấy ánh mắt anh lướt qua màn hình điện thoại mình mà chưa có ý định xem kỹ, Lâm Vũ Thi liền vội vàng nói:
Phó Cận Sâm nhíu mày, lập tức nhìn thẳng vào nội dung trên màn hình.
Sắc mặt anh, ngay lập tức trở lên u ám rõ rệt.
Ánh cười trong mắt Lâm Vũ Thi càng thêm rạng rỡ, tiếp tục đi, tiếp tục nữa đi, cô ta chính là muốn nhìn thấy cơn bão thực sự bùng nổ.
Chỉ cần khiến họ ly hôn, cô ta bị Mục Noãn Noãn mắng bao nhiêu cũng không sao cả.
"Anh Cận Sâm, anh… anh đừng xem nữa… Noãn Noãn chỉ giận quá nên mới nói vậy thôi… Em… em sẽ không cần máu của cô ấy nữa đâu… Em không muốn hai người vì em mà mâu thuẫn thêm nữa… Nhưng… nhưng em vừa giải thích, hình như Noãn Noãn lại cho là em đang tuyên bố chủ quyền… Anh Cận Sâm, anh biết mà, em thật sự không có ý đó…"
Phó Cận Sâm ngẩng đầu, đưa điện thoại trả lại cho cô ta, cố gắng đè nén sự lạnh lẽo trong lòng, dịu giọng nói:
"Anh biết, em đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện giữa anh và Mục Noãn Noãn, em không cần lo, cô ta không xứng đáng để em phải bận tâm."
Lâm Vũ Thi trong lòng vui sướиɠ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lo lắng lắc đầu:
"Không… không được đâu… Ba người chúng ta cũng coi như lớn lên cùng nhau, anh Cận Sâm, anh đừng giận Noãn Noãn có được không? Dù cô ấy không đến tìm anh, anh… cũng nên đến thăm cô ấy đi được không? Em thật sự rất sợ hai người cứ vậy mà ly hôn, như vậy em chẳng phải thành người xấu nhất thiên hạ rồi sao?"
Nói đến cuối, cô ta còn kích động đến mức nắm lấy tay Phó Cận Sâm:
Phó Cận Sâm hơi nhíu mày, theo bản năng có chút kháng cự sự đυ.ng chạm của cô ta nhưng nghĩ đến việc cô ta đang kích động nên cũng không rút tay ra, chỉ dịu giọng nói:
"Nếu không phải vì cô ta có thể truyền máu cho em thì anh đã không cưới cô ta. Đừng suy nghĩ lung tung."
"Anh Cận Sâm…"
"Được rồi, em nên nghỉ ngơi đi."
Lâm Vũ Thi khẽ thở dài một tiếng, đành làm ra vẻ nghe lời mà gật đầu nhưng cuối cùng vẫn níu tay anh lại, ánh mắt đáng thương nói:
"Anh Cận Sâm, đừng ly hôn với cô ấy được không? Ít nhất cũng đừng vì em mà ly hôn, được không?"
Phó Cận Sâm cố kiềm chế mà dỗ dành:
"Yên tâm đi, chuyện này không liên quan đến em, em không phải người có lỗi."
Lúc này Lâm Vũ Thi mới yên tâm gật đầu, cô ta nhận lại điện thoại, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc đó, sắc mặt Phó Cận Sâm lại càng trở lên âm trầm hơn. Nhớ lại những lời Mục Noãn Noãn vừa nói, anh hận đến mức muốn bóp cổ cô, muốn nhìn xem cô có phải là không có tim không, sao có thể nói ra những lời máu lạnh như "thấy chết không cứu"?
Anh nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Thế nhưng…
Rung!
Tiếng điện thoại đột ngột vang lên, khiến gương mặt vừa bình tĩnh lại của anh lập tức trở lên u ám lần nữa!
Mục! Noãn! Noãn!
7
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
