0 chữ
Chương 7
Chương 7: Vu oan
“Vậy thì quá độc ác rồi!”
“Mồm thì nói yêu thương con gái người ta, kết quả lại xúi giục nó đẩy mẹ ruột xuống lầu?”
Dương Kiều toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích:
“Không phải vậy! Trẻ con nói bừa thôi! Tôi không hề đẩy cô ấy, là cô ấy tự trượt chân, tôi còn định kéo lại mà...”
Lê Thư An nhìn cô ta chằm chằm, đáy mắt dâng lên hận ý sâu sắc.
Thì ra là vậy.
Kiếp trước, cô cũng từng có một tai nạn y hệt, lúc đó chỉ nghĩ là do bản thân không cẩn thận. Không ngờ, Dương Kiều sợ cô nghe thấy chuyện không nên nghe, liền thẳng tay đẩy cô xuống!
“Ý cô là tôi lấy mạng mình ra để vu oan cho cô?”
Giọng Lê Thư An lạnh lùng vang lên: “Chuyện này đem lại lợi ích gì cho tôi?”
Dương Kiều bật thốt lên theo bản năng:
“Cô luôn không vừa mắt khi tôi thân thiết với Cảnh Xuyên, nghĩ rằng tôi chen vào cuộc hôn nhân của hai người, giật người đàn ông của cô...”
Lê Thư An nhếch môi cười lạnh, chậm rãi cắt ngang: “Vậy là cô thừa nhận rồi.”
Lê Thư An nhìn Dương Kiều, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh, rồi ngẩng đầu nhìn đám đông.
“Mọi người đều nghe thấy rồi đấy. Người đàn bà này biết rõ mình là kẻ thứ ba nhưng vẫn chen chân vào hôn nhân của tôi, cướp chồng tôi. Còn đưa con riêng do cô ta với gã đàn ông khác sinh ra vào nhà tôi, bắt tôi nuôi giúp! Không chỉ vậy, cô ta còn xúi giục con gái tôi đẩy tôi xuống lầu để đoạt vị trí chính thất của tôi!”
“Tôi không phải con riêng! Tôi là con của mẹ nuôi và bố ruột tôi!” Từ Yến Phi vừa khóc vừa phản bác.
Nhưng lời này vừa thốt ra, ánh mắt của những người xung quanh càng thêm khinh bỉ.
“Nhìn thì ra dáng con người, nhưng làm toàn chuyện không ra gì...”
“Đàn ông trên đời này chết hết rồi hay sao à mà cứ phải tranh chồng người khác, tự biến mình thành loại đàn bà bẩn thỉu thế này?”
“Bảo sao lúc nãy con bé kia cứ gào lên đòi đánh chết mẹ ruột, hóa ra là con riêng của gã đàn ông kia với nhân tình. Ngay từ gốc rễ đã xấu xa rồi!”
“Đúng vậy, gieo gì gặt nấy mà...”
Chỉ trong chớp mắt, hai mẹ con Dương Kiều đã trở thành cái gai trong mắt đám đông, bị chỉ trích dữ dội.
Sắc mặt Dương Kiều trắng bệch, không dám nhìn xung quanh. Cô ta cố giãy giụa, muốn rút tóc của mình ra khỏi tay Lê Thư An, nhưng Lê Thư An quyết không chịu buông tay.
Hệ thống trong đầu hoảng loạn, nhảy dựng lên:
[Ký chủ! Nam chính sắp đến rồi! Nếu cô không muốn bị anh ta hiểu lầm thì mau thả tay ra! Cô còn phải dựa vào anh ta cả nửa đời sau nữa đấy!]
“Mồm thì nói yêu thương con gái người ta, kết quả lại xúi giục nó đẩy mẹ ruột xuống lầu?”
Dương Kiều toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích:
“Không phải vậy! Trẻ con nói bừa thôi! Tôi không hề đẩy cô ấy, là cô ấy tự trượt chân, tôi còn định kéo lại mà...”
Lê Thư An nhìn cô ta chằm chằm, đáy mắt dâng lên hận ý sâu sắc.
Thì ra là vậy.
Kiếp trước, cô cũng từng có một tai nạn y hệt, lúc đó chỉ nghĩ là do bản thân không cẩn thận. Không ngờ, Dương Kiều sợ cô nghe thấy chuyện không nên nghe, liền thẳng tay đẩy cô xuống!
“Ý cô là tôi lấy mạng mình ra để vu oan cho cô?”
Giọng Lê Thư An lạnh lùng vang lên: “Chuyện này đem lại lợi ích gì cho tôi?”
Dương Kiều bật thốt lên theo bản năng:
“Cô luôn không vừa mắt khi tôi thân thiết với Cảnh Xuyên, nghĩ rằng tôi chen vào cuộc hôn nhân của hai người, giật người đàn ông của cô...”
Lê Thư An nhìn Dương Kiều, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh, rồi ngẩng đầu nhìn đám đông.
“Mọi người đều nghe thấy rồi đấy. Người đàn bà này biết rõ mình là kẻ thứ ba nhưng vẫn chen chân vào hôn nhân của tôi, cướp chồng tôi. Còn đưa con riêng do cô ta với gã đàn ông khác sinh ra vào nhà tôi, bắt tôi nuôi giúp! Không chỉ vậy, cô ta còn xúi giục con gái tôi đẩy tôi xuống lầu để đoạt vị trí chính thất của tôi!”
“Tôi không phải con riêng! Tôi là con của mẹ nuôi và bố ruột tôi!” Từ Yến Phi vừa khóc vừa phản bác.
Nhưng lời này vừa thốt ra, ánh mắt của những người xung quanh càng thêm khinh bỉ.
“Nhìn thì ra dáng con người, nhưng làm toàn chuyện không ra gì...”
“Đàn ông trên đời này chết hết rồi hay sao à mà cứ phải tranh chồng người khác, tự biến mình thành loại đàn bà bẩn thỉu thế này?”
“Đúng vậy, gieo gì gặt nấy mà...”
Chỉ trong chớp mắt, hai mẹ con Dương Kiều đã trở thành cái gai trong mắt đám đông, bị chỉ trích dữ dội.
Sắc mặt Dương Kiều trắng bệch, không dám nhìn xung quanh. Cô ta cố giãy giụa, muốn rút tóc của mình ra khỏi tay Lê Thư An, nhưng Lê Thư An quyết không chịu buông tay.
Hệ thống trong đầu hoảng loạn, nhảy dựng lên:
[Ký chủ! Nam chính sắp đến rồi! Nếu cô không muốn bị anh ta hiểu lầm thì mau thả tay ra! Cô còn phải dựa vào anh ta cả nửa đời sau nữa đấy!]
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
