TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6: Con giáp thứ mười ba

Bên ngoài, không ít người bị tiếng la hét thu hút mà vây lại xem.

“Chuyện gì vậy?”

“Nghe thảm thiết thế này? Chết người à?”

Dương Kiều không thể trốn thoát, gương mặt đã bị đánh đến tê dại. Nhìn thấy có người đến xem, cô ta lập tức đảo mắt, che mặt, vừa khóc lóc vừa lớn tiếng cầu xin:

“Thư An, tôi sai rồi! Tôi không nên đối tốt với con gái cô! Tôi không biết làm vậy sẽ khiến cô không vui! Từ giờ tôi sẽ không đối tốt với nó nữa! Đừng đánh nữa mà...”

Lời này vừa thốt ra, những bệnh nhân và nhân viên y tế xung quanh lập tức lên tiếng chỉ trích Lê Thư An.

“Đồng chí này làm vậy không đúng rồi, người ta đối tốt với con gái cô thì có gì sai cơ chứ?”

“Đúng thế, nhìn mà xem, cô gái này bị đánh đến sưng cả mặt, đau đớn đến mức tôi nhìn còn thấy xót.”

“Ngay cả con gái ruột mà cô cũng nỡ đánh đến mức này, có phải quá độc ác rồi không?”

Đáy mắt Dương Kiều lóe lên vẻ lạnh lẽo, nhưng bề ngoài vẫn là dáng vẻ yếu đuối đáng thương: “Đều là lỗi của tôi, Thư An, trẻ con vô tội, cô đừng đánh nó nữa, cô cứ đánh tôi đi...”

Lê Thư An nhìn lướt qua đám đông, cười lạnh một tiếng, rồi quay sang Dương Kiều: “Được thôi.”

Mọi người giật mình.

“Cô gái này điên rồi sao? Nếu còn ra tay nữa, chúng tôi sẽ báo công an đấy!”

Lê Thư An cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông.

“Các người chỉ thấy tôi đánh cô ta, sao không hỏi tôi tại sao phải đánh?”

Lê Thư An quay đầu, chỉ vào lớp băng gạc trên sau đầu mình.

“Con gái tôi bị ả hồ ly tinh quyến rũ chồng tôi này xúi giục, đẩy tôi từ trên lầu xuống! Nếu mạng tôi không lớn thì bây giờ cỏ trên mộ tôi đã xanh rồi!”

Mọi người tròn mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay sang nhìn mẹ con Dương Kiều.

“Con giáp thứ mười ba à... Cái này thì không trách được cô ấy ra tay mạnh như vậy rồi! Nếu là tôi, tôi cũng phát điên mất!”

“Con bé kia còn nhỏ mà lòng dạ đã ác độc như vậy, lớn lên thì còn ra sao nữa chứ...”

Dương Kiều sững sờ.

Lớn chuyện rồi!

Từ Yến Phi đang khóc lóc bỗng hét lên, phản bác theo bản năng:

“Không phải con! Không phải con đẩy! Là mẹ nuôi nói với con rằng mẹ không phải mẹ ruột của con, mẹ nuôi mới phải! Bà ấy sợ mẹ nghe thấy, nên mới đẩy mẹ xuống lầu!”

Lời vừa dứt, cả đám đông liền hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Dương Kiều lập tức thay đổi.

Dương Kiều lập tức tái mặt, vội đưa tay bịt miệng Từ Yến Phi, nhưng đã quá muộn.

“Không phải chứ... Hóa ra là do cô ta đẩy xuống thật?”

12

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.