0 chữ
Chương 59
Chương 59
“Cô đang cố tình bịa đặt! Đây là mê tín dị đoan!”
“Cô ta chột dạ, chứng tỏ là sự thật. Bắt người đi.”
Lê Thư An nhìn về phía đội trưởng Lý.
Đội trưởng Lý: “…”
“Bắt người.”
Vợ chồng nhà họ Vương ngây người, lúc bị còng tay áp giải ra ngoài, bọn họ vẫn không ngừng la hét:
“Chúng tôi đã thề độc rồi! Sao còn bắt chúng tôi…”
“Không được bắt bố mẹ tôi! Không được bắt bố mẹ tôi!”
Một cậu bé vốn co rúm trong góc vì sợ hãi nay lao ra ngoài, va vào chân một cảnh sát rồi bị bật ngược ra đất. Cậu bé tức giận và uất ức, ngồi bệt xuống đất, khóc toáng lên.
Người phụ nữ cũng òa khóc theo:
“Kim Đậu đáng thương của mẹ ơi! Trong nhà giờ chỉ còn lại mình con, con phải làm sao đây?”
“Để lát nữa tôi đưa thằng bé sang nhà ông bà nội nó.”
Người phụ nữ đầu tiên giúp đỡ Lê Thư An bước đến, nhẹ nhàng kéo cậu bé lên.
Kim Đậu ôm chặt lấy chân chị ấy, khóc đến nấc lên từng tiếng.
Người phụ nữ khóc càng to hơn, gào lên:
“Mẹ chồng chết tiệt của tôi từ lâu đã không ưa chúng tôi đánh Phán Nhi, mấy năm trước đã cắt đứt quan hệ rồi…”
“Bà ấy chỉ không muốn qua lại với hai người thôi, chứ đâu có từ mặt cháu nội.”
Người phụ nữ lớn tuổi bực mình đáp trả:
“Cũng không tự nhìn lại xem hai người đã làm ra bao nhiêu chuyện thất đức! Không sợ quả báo rơi xuống đầu con trai mình à?”
Người phụ nữ khóc lóc giãy giụa, không chịu rời đi.
Dân làng không nhịn được nữa, bèn đi gọi ông bà Vương đến.
Ông Vương kéo cháu trai lại, thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn con trai mình lấy một lần. Ông chỉ bỏ lại một câu lạnh nhạt:
“Ở trong đó mà suy ngẫm cho kỹ, nghĩ không thông suốt thì đừng có về nữa.”
Nói xong, ông nắm tay cháu trai rời đi.
Bà Vương mắt đỏ hoe, giọng trách móc:
“Sớm đã bảo con đừng làm chuyện thất đức, con không nghe! Giờ thì vào trong đó phối hợp với các đồng chí công an cho tốt đi, tranh thủ mà sửa đổi làm người tử tế…”
Dứt lời, hai ông bà dắt theo cháu nội, đầu cũng không thèm quay lại.
Dân làng xúm lại bàn tán, ai nấy đều tiếc nuối thở dài.
“Ông bà ấy là người tốt như vậy, sao lại sinh ra một đứa con như thế chứ?”
Lê Thư An nhờ Khổng Như Anh lén lút nhét vào tay người phụ nữ lớn tuổi mười đồng, xem như lời cảm ơn vì sự giúp đỡ hết mình của chị ấy.
…
Sau khi dặn dò đội trưởng Lý có tiến triển gì thì báo cho mình biết, Lê Thư An bế con gái rồi lên xe của Thẩm Diệc Nam trở về cùng Khổng Như Anh.
Vừa ngồi vào trong xe, một cái đầu ló ra từ ghế phụ lái.
“Chào Lê Thư An.”
Người vừa lên tiếng là Diệp Thời Duật, anh ta cười tươi, thoải mái chào hỏi cô.
“Cô ta chột dạ, chứng tỏ là sự thật. Bắt người đi.”
Lê Thư An nhìn về phía đội trưởng Lý.
Đội trưởng Lý: “…”
“Bắt người.”
Vợ chồng nhà họ Vương ngây người, lúc bị còng tay áp giải ra ngoài, bọn họ vẫn không ngừng la hét:
“Chúng tôi đã thề độc rồi! Sao còn bắt chúng tôi…”
“Không được bắt bố mẹ tôi! Không được bắt bố mẹ tôi!”
Một cậu bé vốn co rúm trong góc vì sợ hãi nay lao ra ngoài, va vào chân một cảnh sát rồi bị bật ngược ra đất. Cậu bé tức giận và uất ức, ngồi bệt xuống đất, khóc toáng lên.
Người phụ nữ cũng òa khóc theo:
“Kim Đậu đáng thương của mẹ ơi! Trong nhà giờ chỉ còn lại mình con, con phải làm sao đây?”
“Để lát nữa tôi đưa thằng bé sang nhà ông bà nội nó.”
Kim Đậu ôm chặt lấy chân chị ấy, khóc đến nấc lên từng tiếng.
Người phụ nữ khóc càng to hơn, gào lên:
“Mẹ chồng chết tiệt của tôi từ lâu đã không ưa chúng tôi đánh Phán Nhi, mấy năm trước đã cắt đứt quan hệ rồi…”
“Bà ấy chỉ không muốn qua lại với hai người thôi, chứ đâu có từ mặt cháu nội.”
Người phụ nữ lớn tuổi bực mình đáp trả:
“Cũng không tự nhìn lại xem hai người đã làm ra bao nhiêu chuyện thất đức! Không sợ quả báo rơi xuống đầu con trai mình à?”
Người phụ nữ khóc lóc giãy giụa, không chịu rời đi.
Dân làng không nhịn được nữa, bèn đi gọi ông bà Vương đến.
Ông Vương kéo cháu trai lại, thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn con trai mình lấy một lần. Ông chỉ bỏ lại một câu lạnh nhạt:
Nói xong, ông nắm tay cháu trai rời đi.
Bà Vương mắt đỏ hoe, giọng trách móc:
“Sớm đã bảo con đừng làm chuyện thất đức, con không nghe! Giờ thì vào trong đó phối hợp với các đồng chí công an cho tốt đi, tranh thủ mà sửa đổi làm người tử tế…”
Dứt lời, hai ông bà dắt theo cháu nội, đầu cũng không thèm quay lại.
Dân làng xúm lại bàn tán, ai nấy đều tiếc nuối thở dài.
“Ông bà ấy là người tốt như vậy, sao lại sinh ra một đứa con như thế chứ?”
Lê Thư An nhờ Khổng Như Anh lén lút nhét vào tay người phụ nữ lớn tuổi mười đồng, xem như lời cảm ơn vì sự giúp đỡ hết mình của chị ấy.
…
Sau khi dặn dò đội trưởng Lý có tiến triển gì thì báo cho mình biết, Lê Thư An bế con gái rồi lên xe của Thẩm Diệc Nam trở về cùng Khổng Như Anh.
“Chào Lê Thư An.”
Người vừa lên tiếng là Diệp Thời Duật, anh ta cười tươi, thoải mái chào hỏi cô.
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
