0 chữ
Chương 58
Chương 58
Người phụ nữ chỉ tay về phía Dương Kiều, gào lên:
“Chúng tôi không có đưa tiền! Là cô ta! Chính người đàn bà này đưa tiền cho chúng tôi! Cô ta bảo chúng tôi đừng coi con nha đầu đó là người, tốt nhất là cứ đánh cho chết! Là cô ta, tất cả là do cô ta! Các người phải bắt cô ta, đừng bắt chúng tôi…”
Lời khai như súng liên thanh, người phụ nữ lôi sạch mọi chuyện ra ánh sáng, bán đứng Dương Kiều không chừa một kẽ hở.
Mặt Dương Kiều lập tức biến sắc, hoảng loạn quay sang nhìn Lê Thư An.
Giây phút đó, Lê Thư An chợt hiểu ra tại sao Thẩm Diệc Nam lại nhìn cô sau khi nói những lời kia.
Sắc mặt cô trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dương Kiều, giọng điềm nhiên nhưng sắc bén:
“Nếu lời đối phương nói là thật, vậy nhân chứng, vật chứng về việc cô bắt cóc và bán trẻ em đã đủ cả. Theo luật pháp nước ta, kẻ trộm cắp trẻ sơ sinh, dùng bạo lực và hành hạ khiến nạn nhân tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần sẽ bị kết án từ mười năm tù trở lên hoặc chung thân. Biết chung thân là gì không? Là ở tù đến hết đời. Chuyện này có cần tôi phải giải thích lại không?”
Đồng tử của Dương Kiều co rút dữ dội, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng.
Có vẻ cô ta không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế.
Vợ chồng nhà họ Vương nghe đến “chung thân”, mặt cắt không còn giọt máu, vẻ hoảng loạn hiện rõ mồn một.
“Đồng chí công an, đồng chí Giải phóng quân, đứa bé này thật sự là chúng tôi nhặt được! Chúng tôi tưởng là có người bỏ rơi nó. Nhà chúng tôi không có con, định nuôi lớn rồi tìm một chàng rể ở rể để nối dõi, chúng tôi thật sự không có mua bán trẻ con đâu!”
Người phụ nữ gào lên kêu oan, nói xong liền đá vào chân chồng.
Người đàn ông vội vàng gật đầu theo:
“Đúng đúng! Chúng tôi không có nói dối! Chúng tôi cũng đã có con trai của mình rồi, chỉ định nuôi nó lớn để gả làm con dâu thôi. Là người đàn bà đó, cô ta đưa tiền cho chúng tôi, bảo chúng tôi hành hạ con bé. Cô ta nói đánh chết cũng không sao, nếu nó chết thì cô ta sẽ đưa thêm tiền để chúng tôi mua một con bé khác cho thằng Kim Đậu làm vợ…”
Nghe đến mấy chữ “đánh chết cũng không sao”, ánh mắt Lê Thư An tối sầm lại, sát ý ngùn ngụt nhìn chằm chằm Dương Kiều.
Dương Kiều bị nhìn đến lạnh sống lưng, vội hét lên:
“Anh ta nói bậy! Anh ta bôi nhọ tôi!”
Lê Thư An cười lạnh, giọng thản nhiên nhưng mang theo sự sắc bén đến cực điểm:
“Vậy các người thề độc đi. Nếu ai nói dối thì con của người đó sẽ chết yểu.”
Vợ chồng nhà họ Vương không hề do dự, ngay lập tức muốn thề độc.
Dương Kiều lại cứng người, không dám nói lời nào, ánh mắt hoảng hốt lộ rõ sự chột dạ:
“Chúng tôi không có đưa tiền! Là cô ta! Chính người đàn bà này đưa tiền cho chúng tôi! Cô ta bảo chúng tôi đừng coi con nha đầu đó là người, tốt nhất là cứ đánh cho chết! Là cô ta, tất cả là do cô ta! Các người phải bắt cô ta, đừng bắt chúng tôi…”
Lời khai như súng liên thanh, người phụ nữ lôi sạch mọi chuyện ra ánh sáng, bán đứng Dương Kiều không chừa một kẽ hở.
Mặt Dương Kiều lập tức biến sắc, hoảng loạn quay sang nhìn Lê Thư An.
Giây phút đó, Lê Thư An chợt hiểu ra tại sao Thẩm Diệc Nam lại nhìn cô sau khi nói những lời kia.
Sắc mặt cô trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dương Kiều, giọng điềm nhiên nhưng sắc bén:
“Nếu lời đối phương nói là thật, vậy nhân chứng, vật chứng về việc cô bắt cóc và bán trẻ em đã đủ cả. Theo luật pháp nước ta, kẻ trộm cắp trẻ sơ sinh, dùng bạo lực và hành hạ khiến nạn nhân tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần sẽ bị kết án từ mười năm tù trở lên hoặc chung thân. Biết chung thân là gì không? Là ở tù đến hết đời. Chuyện này có cần tôi phải giải thích lại không?”
Có vẻ cô ta không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế.
Vợ chồng nhà họ Vương nghe đến “chung thân”, mặt cắt không còn giọt máu, vẻ hoảng loạn hiện rõ mồn một.
“Đồng chí công an, đồng chí Giải phóng quân, đứa bé này thật sự là chúng tôi nhặt được! Chúng tôi tưởng là có người bỏ rơi nó. Nhà chúng tôi không có con, định nuôi lớn rồi tìm một chàng rể ở rể để nối dõi, chúng tôi thật sự không có mua bán trẻ con đâu!”
Người phụ nữ gào lên kêu oan, nói xong liền đá vào chân chồng.
Người đàn ông vội vàng gật đầu theo:
“Đúng đúng! Chúng tôi không có nói dối! Chúng tôi cũng đã có con trai của mình rồi, chỉ định nuôi nó lớn để gả làm con dâu thôi. Là người đàn bà đó, cô ta đưa tiền cho chúng tôi, bảo chúng tôi hành hạ con bé. Cô ta nói đánh chết cũng không sao, nếu nó chết thì cô ta sẽ đưa thêm tiền để chúng tôi mua một con bé khác cho thằng Kim Đậu làm vợ…”
Dương Kiều bị nhìn đến lạnh sống lưng, vội hét lên:
“Anh ta nói bậy! Anh ta bôi nhọ tôi!”
Lê Thư An cười lạnh, giọng thản nhiên nhưng mang theo sự sắc bén đến cực điểm:
“Vậy các người thề độc đi. Nếu ai nói dối thì con của người đó sẽ chết yểu.”
Vợ chồng nhà họ Vương không hề do dự, ngay lập tức muốn thề độc.
Dương Kiều lại cứng người, không dám nói lời nào, ánh mắt hoảng hốt lộ rõ sự chột dạ:
6
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
