0 chữ
Chương 67
Chương 67
Tần Ý Vãn không biết nỗi buồn của cô, má cọ cọ vào lòng bàn tay cô, rồi nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Lạc Vân Diệp canh giữ bên cạnh cô ấy, hy vọng giấc mơ này có thể kéo dài thêm một chút, để họ có thể bầu bạn bên nhau nhiều thời gian hơn.
Tần Ý Vãn ngủ một giấc đến chiều tối, kỳ phát tình khiến cô ấy toàn thân mệt mỏi, lười biếng nằm ườn trên giường, không muốn dậy, ngay cả việc ăn cơm cũng là Lâm quản gia mang đến tận cửa, Lạc Vân Diệp bưng vào tận miệng đút cho cô ấy.
Ăn xong, Tần Ý Vãn vẫn muốn ngủ, nhưng lại sợ khi tỉnh dậy Lạc Vân Diệp sẽ biến mất, một tay nắm chặt cổ tay Lạc Vân Diệp, không chịu buông.
Lạc Vân Diệp dứt khoát cùng lên giường nằm với cô ấy. Tần Ý Vãn kéo tay cô ấy gối dưới cổ mình, dựa vào lòng cô ấy ôm chặt lấy cô.
Cô ấy thích mùi hương trên người Lạc Vân Diệp, thích nhiệt độ ấm áp trên người cô ấy, và cả xúc cảm mềm mại từ cơ thể cô ấy mang lại.
Lạc Vân Diệp mặc kệ cô ấy quấn quýt, đợi đến khi hơi thở cô ấy bình ổn, mới cúi đầu nhìn dung nhan đang ngủ say của cô ấy.
Tần Ý Vãn khi trưởng thành càng xinh đẹp hơn, lúc không cười thì lạnh lùng, lúc cười lên lại khiến người ta cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô thích Tần Ý Vãn hiện tại.
Tần Ý Vãn được cô bầu bạn, tràn đầy tình yêu và niềm vui.
Nhưng, với tư cách là nhân cách thứ ba của Tần Ý Vãn, làm thế nào mới có thể khiến cô ấy tỉnh lại được?
Lạc Vân Diệp đã xuyên qua rất nhiều cuốn sách, nhưng chưa có cuốn nào gặp phải vấn đề này. Xem ra chỉ có sau khi tỉnh dậy, tìm đến bác sĩ tâm lý để tư vấn về chứng đa nhân cách thôi.
Ngày hôm sau, Tần Ý Vãn giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, mở mắt ra liền kêu: “Lạc Vân Diệp!”
Lạc Vân Diệp bị cô ấy dọa cho giật mình, vội vàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy: “Đừng sợ, tôi ở đây, gặp ác mộng sao?”
Tần Ý Vãn thấy cô ấy vẫn còn ở đó, lao vào lòng cô ấy một lúc lâu sau trái tim căng thẳng mới bình ổn lại: “Em gặp một cơn ác mộng, mơ thấy có người cầm súng muốn gϊếŧ chị.”
Lạc Vân Diệp vỗ lưng cô ấy, cười hỏi: “Gϊếŧ được không?”
“Em thấy viên đạn bay về phía chị, sợ chết đi được, em không muốn chị bị bắn trúng, nên em tỉnh dậy luôn.”
Tần Ý Vãn nghĩ đến cảnh tượng đó vẫn không khỏi sợ hãi.
“Không sao rồi.” Lạc Vân Diệp xoa đầu cô ấy, dỗ dành: “Có muốn ra ngoài đi dạo không? Em đã ở trong phòng một ngày một đêm rồi.”
“Vâng.”
Hai người dọn dẹp xong ra khỏi phòng, xuống lầu liền thấy Tần Như Sương đang ngồi trên sofa gọi điện thoại. Chuyện Lạc Vân Diệp ở đây vẫn luôn được giấu Tần Như Sương, cô nhìn về phía Tần Ý Vãn: “Tôi có cần đi xuống cùng em không?”
“Vâng.” Tần Ý Vãn khoác tay Lạc Vân Diệp: “Em muốn giới thiệu chị với mẹ, mẹ nhất định sẽ thích chị.”
Lạc Vân Diệp thì không sợ Tần Như Sương không thích mình, ở hiện thực cô còn không bận tâm, trong giấc mơ lại càng không để ý, điều cô bận tâm, chỉ có suy nghĩ của Tần Ý Vãn.
Nhưng cô ấy chịu giới thiệu mình với người nhà, chứng tỏ cô ấy thực sự rất thích cô, muốn ở bên cô.
Bàn tay Lạc Vân Diệp nắm Tần Ý Vãn càng chặt hơn, hai người nhìn nhau cười, từ từ bước xuống lầu.
Tần Như Sương thấy họ tay trong tay đi xuống lầu, lạ lùng thay không hề tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi cô: “Con chọn alpha này à?”
Lạc Vân Diệp canh giữ bên cạnh cô ấy, hy vọng giấc mơ này có thể kéo dài thêm một chút, để họ có thể bầu bạn bên nhau nhiều thời gian hơn.
Tần Ý Vãn ngủ một giấc đến chiều tối, kỳ phát tình khiến cô ấy toàn thân mệt mỏi, lười biếng nằm ườn trên giường, không muốn dậy, ngay cả việc ăn cơm cũng là Lâm quản gia mang đến tận cửa, Lạc Vân Diệp bưng vào tận miệng đút cho cô ấy.
Ăn xong, Tần Ý Vãn vẫn muốn ngủ, nhưng lại sợ khi tỉnh dậy Lạc Vân Diệp sẽ biến mất, một tay nắm chặt cổ tay Lạc Vân Diệp, không chịu buông.
Lạc Vân Diệp dứt khoát cùng lên giường nằm với cô ấy. Tần Ý Vãn kéo tay cô ấy gối dưới cổ mình, dựa vào lòng cô ấy ôm chặt lấy cô.
Lạc Vân Diệp mặc kệ cô ấy quấn quýt, đợi đến khi hơi thở cô ấy bình ổn, mới cúi đầu nhìn dung nhan đang ngủ say của cô ấy.
Tần Ý Vãn khi trưởng thành càng xinh đẹp hơn, lúc không cười thì lạnh lùng, lúc cười lên lại khiến người ta cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô thích Tần Ý Vãn hiện tại.
Tần Ý Vãn được cô bầu bạn, tràn đầy tình yêu và niềm vui.
Nhưng, với tư cách là nhân cách thứ ba của Tần Ý Vãn, làm thế nào mới có thể khiến cô ấy tỉnh lại được?
Lạc Vân Diệp đã xuyên qua rất nhiều cuốn sách, nhưng chưa có cuốn nào gặp phải vấn đề này. Xem ra chỉ có sau khi tỉnh dậy, tìm đến bác sĩ tâm lý để tư vấn về chứng đa nhân cách thôi.
Lạc Vân Diệp bị cô ấy dọa cho giật mình, vội vàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy: “Đừng sợ, tôi ở đây, gặp ác mộng sao?”
Tần Ý Vãn thấy cô ấy vẫn còn ở đó, lao vào lòng cô ấy một lúc lâu sau trái tim căng thẳng mới bình ổn lại: “Em gặp một cơn ác mộng, mơ thấy có người cầm súng muốn gϊếŧ chị.”
Lạc Vân Diệp vỗ lưng cô ấy, cười hỏi: “Gϊếŧ được không?”
“Em thấy viên đạn bay về phía chị, sợ chết đi được, em không muốn chị bị bắn trúng, nên em tỉnh dậy luôn.”
Tần Ý Vãn nghĩ đến cảnh tượng đó vẫn không khỏi sợ hãi.
“Không sao rồi.” Lạc Vân Diệp xoa đầu cô ấy, dỗ dành: “Có muốn ra ngoài đi dạo không? Em đã ở trong phòng một ngày một đêm rồi.”
Hai người dọn dẹp xong ra khỏi phòng, xuống lầu liền thấy Tần Như Sương đang ngồi trên sofa gọi điện thoại. Chuyện Lạc Vân Diệp ở đây vẫn luôn được giấu Tần Như Sương, cô nhìn về phía Tần Ý Vãn: “Tôi có cần đi xuống cùng em không?”
“Vâng.” Tần Ý Vãn khoác tay Lạc Vân Diệp: “Em muốn giới thiệu chị với mẹ, mẹ nhất định sẽ thích chị.”
Lạc Vân Diệp thì không sợ Tần Như Sương không thích mình, ở hiện thực cô còn không bận tâm, trong giấc mơ lại càng không để ý, điều cô bận tâm, chỉ có suy nghĩ của Tần Ý Vãn.
Nhưng cô ấy chịu giới thiệu mình với người nhà, chứng tỏ cô ấy thực sự rất thích cô, muốn ở bên cô.
Bàn tay Lạc Vân Diệp nắm Tần Ý Vãn càng chặt hơn, hai người nhìn nhau cười, từ từ bước xuống lầu.
Tần Như Sương thấy họ tay trong tay đi xuống lầu, lạ lùng thay không hề tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi cô: “Con chọn alpha này à?”
7
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
