0 chữ
Chương 66
Chương 66
Lạc Vân Diệp khẽ thở dài, vợ có ba nhân cách, biết phải làm sao đây?
“Em quay người lại đi.”
Tần Ý Vãn bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn với sự lạnh nhạt của Lạc Vân Diệp, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người lại.
Lạc Vân Diệp kéo áo choàng tắm của cô ấy xuống, để lộ chiếc cổ thiên nga duyên dáng, đôi vai tròn trịa và tuyến thể ở gáy.
“Có thể sẽ hơi đau một chút, em chịu đựng nhé.”
Lạc Vân Diệp vừa nói xong liền cắn xuống, Tần Ý Vãn đau đớn, toàn thân căng cứng, rêи ɾỉ thành tiếng, đưa tay muốn nắm lấy thứ gì đó. Lạc Vân Diệp đưa tay cho cô ấy, bị cô ấy nắm chặt.
Thời gian đánh dấu tạm thời không dài, pheromone của Lạc Vân Diệp đi vào tuyến thể của Tần Ý Vãn rất nhanh đã trấn an pheromone đang cuồng loạn của cô ấy, pheromone thoát ra ngoài cũng ít đi rất nhiều, mùi hoa nhài trong không khí cũng dần nhạt.
Lạc Vân Diệp buông ra sau đó, Tần Ý Vãn vẫn thở hổn hển, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Cô ấy lật người tìm miếng dán tuyến thể dán lên cho cô ấy, rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô ấy.
Lạc Vân Diệp ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, không kìm được trêu chọc: “Đánh dấu tạm thời thôi mà em đã không chịu nổi rồi, em còn làm được gì nữa đây?”
Tần Ý Vãn yếu ớt hừ một tiếng, miệng vẫn mạnh mẽ: “Chị không thử thì làm sao biết em không chịu nổi?”
“Tần Ý Vãn.”
Lạc Vân Diệp đột nhiên siết chặt cánh tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thì thoải mái rồi, còn tôi thì vẫn khó chịu đây này, đừng kí©h thí©ɧ tôi nữa.”
Tần Ý Vãn không phục: “Chị tự mình chuốc lấy.”
“Đúng vậy.” Lạc Vân Diệp nhẹ nhàng hôn lêи đỉиɦ đầu cô ấy: “Là tôi tự mình chuốc lấy.”
Tự ý xông vào giấc mơ của cô ấy, trêu chọc cô ấy rồi phát hiện cô ấy còn có hai nhân cách khác, giờ cô ấy còn không biết phải làm sao nữa.
Lâm quản gia vội vã mua thuốc ức chế về gõ cửa: “Tiểu thư, thuốc ức chế đã mua về rồi, cô bây giờ ổn không ạ?”
Tần Ý Vãn tựa vào lòng Lạc Vân Diệp sắp ngủ gật, nghe tiếng Lâm quản gia lo lắng gọi, cô ngẩng đầu lên: “Chú cứ để thuốc ức chế ở cửa đi, lát nữa cháu sẽ ra lấy.”
Nói xong cô lại rúc vào lòng Lạc Vân Diệp, mơ màng đưa tay lần xuống gấu áo cô ấy, bị Lạc Vân Diệp nắm lấy tay rồi lật ngược ra sau lưng.
“Không thoải mái.” cô giả vờ đáng thương nhỏ giọng lầm bầm: “Buông ra.”
Lạc Vân Diệp buông cô ấy ra, trở mình ngồi dậy, Tần Ý Vãn ngồi dậy kéo lấy cổ tay cô, lo lắng nhìn cô: “Chị đi đâu? Em sai rồi, em không sờ chị nữa có được không?”
Lạc Vân Diệp nhìn cô ấy với mái tóc rối bời, bĩu môi vẻ mặt vô tội nhìn mình, cô mỉm cười, vò tóc cô ấy càng rối hơn.
“Tôi không đi, đi lấy thuốc ức chế cho em.”
Tần Ý Vãn buông tay cô ra, rúc vào trong chăn, nhìn cô ra cửa lấy thuốc ức chế về đặt vào ngăn kéo dưới cùng. Ánh mắt cô ấy vẫn luôn dán chặt vào Lạc Vân Diệp, dường như nhìn mãi không đủ.
Lạc Vân Diệp ngồi xổm trước mặt cô ấy, véo nhẹ má cô ấy: “Tôi đẹp đến thế à?”
Tần Ý Vãn nở nụ cười, trong mắt như có sao lấp lánh, không chút tiếc rẻ khen ngợi cô: “Đẹp lắm ạ.”
Lạc Vân Diệp nghĩ đến việc cô ấy có ba nhân cách, vuốt ve khuôn mặt cô ấy, có chút phiền muộn: “Giá như người tỉnh dậy là em thì tốt quá.”
Chúng ta có thể quang minh chính đại yêu đương, tùy ý đánh dấu trọn đời.
“Em quay người lại đi.”
Tần Ý Vãn bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn với sự lạnh nhạt của Lạc Vân Diệp, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người lại.
Lạc Vân Diệp kéo áo choàng tắm của cô ấy xuống, để lộ chiếc cổ thiên nga duyên dáng, đôi vai tròn trịa và tuyến thể ở gáy.
“Có thể sẽ hơi đau một chút, em chịu đựng nhé.”
Lạc Vân Diệp vừa nói xong liền cắn xuống, Tần Ý Vãn đau đớn, toàn thân căng cứng, rêи ɾỉ thành tiếng, đưa tay muốn nắm lấy thứ gì đó. Lạc Vân Diệp đưa tay cho cô ấy, bị cô ấy nắm chặt.
Thời gian đánh dấu tạm thời không dài, pheromone của Lạc Vân Diệp đi vào tuyến thể của Tần Ý Vãn rất nhanh đã trấn an pheromone đang cuồng loạn của cô ấy, pheromone thoát ra ngoài cũng ít đi rất nhiều, mùi hoa nhài trong không khí cũng dần nhạt.
Lạc Vân Diệp ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, không kìm được trêu chọc: “Đánh dấu tạm thời thôi mà em đã không chịu nổi rồi, em còn làm được gì nữa đây?”
Tần Ý Vãn yếu ớt hừ một tiếng, miệng vẫn mạnh mẽ: “Chị không thử thì làm sao biết em không chịu nổi?”
“Tần Ý Vãn.”
Lạc Vân Diệp đột nhiên siết chặt cánh tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thì thoải mái rồi, còn tôi thì vẫn khó chịu đây này, đừng kí©h thí©ɧ tôi nữa.”
Tần Ý Vãn không phục: “Chị tự mình chuốc lấy.”
“Đúng vậy.” Lạc Vân Diệp nhẹ nhàng hôn lêи đỉиɦ đầu cô ấy: “Là tôi tự mình chuốc lấy.”
Lâm quản gia vội vã mua thuốc ức chế về gõ cửa: “Tiểu thư, thuốc ức chế đã mua về rồi, cô bây giờ ổn không ạ?”
Tần Ý Vãn tựa vào lòng Lạc Vân Diệp sắp ngủ gật, nghe tiếng Lâm quản gia lo lắng gọi, cô ngẩng đầu lên: “Chú cứ để thuốc ức chế ở cửa đi, lát nữa cháu sẽ ra lấy.”
Nói xong cô lại rúc vào lòng Lạc Vân Diệp, mơ màng đưa tay lần xuống gấu áo cô ấy, bị Lạc Vân Diệp nắm lấy tay rồi lật ngược ra sau lưng.
“Không thoải mái.” cô giả vờ đáng thương nhỏ giọng lầm bầm: “Buông ra.”
Lạc Vân Diệp buông cô ấy ra, trở mình ngồi dậy, Tần Ý Vãn ngồi dậy kéo lấy cổ tay cô, lo lắng nhìn cô: “Chị đi đâu? Em sai rồi, em không sờ chị nữa có được không?”
“Tôi không đi, đi lấy thuốc ức chế cho em.”
Tần Ý Vãn buông tay cô ra, rúc vào trong chăn, nhìn cô ra cửa lấy thuốc ức chế về đặt vào ngăn kéo dưới cùng. Ánh mắt cô ấy vẫn luôn dán chặt vào Lạc Vân Diệp, dường như nhìn mãi không đủ.
Lạc Vân Diệp ngồi xổm trước mặt cô ấy, véo nhẹ má cô ấy: “Tôi đẹp đến thế à?”
Tần Ý Vãn nở nụ cười, trong mắt như có sao lấp lánh, không chút tiếc rẻ khen ngợi cô: “Đẹp lắm ạ.”
Lạc Vân Diệp nghĩ đến việc cô ấy có ba nhân cách, vuốt ve khuôn mặt cô ấy, có chút phiền muộn: “Giá như người tỉnh dậy là em thì tốt quá.”
Chúng ta có thể quang minh chính đại yêu đương, tùy ý đánh dấu trọn đời.
6
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
