TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Hai người cứ thế tựa vào nhau, đợi mãi cho đến khi vòng đu quay lên tới đỉnh cao nhất.

Nhìn thấy biệt thự nhà mình dần dần hiện ra, Tần Ý Vãn mở to hai mắt, phấn khích kêu lên: "Ở đó kìa, cháu nhìn thấy rồi! Là nhà cháu!"

Lạc Vân Diệp nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé không nhịn được bật cười, đúng là học sinh tiểu học, dễ dỗ thế cơ chứ.

Tần Ý Vãn nhìn một lúc, bỗng nhiên quay người ngồi xuống, không nhìn nữa.

"Sao vậy?"

Lạc Vân Diệp ngồi xuống bên cạnh cô bé, thấy cô bé lại có vẻ ưu tư, buồn bã.

"Trước đây gia đình bốn người chúng cháu rất hạnh phúc."

Tần Ý Vãn khẽ thở dài, có lẽ nghĩ đến em gái mình, lại nghĩ đến mẹ, tâm trạng có chút nặng nề.

Lạc Vân Diệp ngồi xổm trước mặt cô bé, nắm lấy hai bàn tay cô bé, nghiêm túc nhìn cô bé: "Bất kể chuyện gì đã xảy ra, đó không phải lỗi của em, lỗi là của kẻ đã làm hại gia đình em."

Lạc Vân Diệp ngồi xổm cũng cao bằng cô bé. Tần Ý Vãn nghe cô nói vậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, chớp chớp mắt, đôi mắt ngây thơ nhìn cô: "Thật sao ạ? Không phải lỗi của cháu sao?"

"Đương nhiên không phải.” Lạc Vân Diệp véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Chẳng lẽ một người đang đi đường bình thường bị xe đâm, là lỗi của người đó sao?"

"Không phải ạ."

Tần Ý Vãn nghiêm túc lắc đầu. Cô bé ngập ngừng một chút: "Nhưng, nhưng nếu người đó dẫn theo người khác cùng ra ngoài, rồi bị xe đâm, người đó cũng không có lỗi sao ạ?"

"Không có lỗi."

Lạc Vân Diệp khẳng định: "Họ cũng không biết ra ngoài sẽ bị người khác đâm trúng, nếu biết thì chắc chắn sẽ không ra ngoài rồi.

Cho nên, lỗi là của kẻ đâm người, chứ không phải của người đang đi đường bình thường."

Tần Ý Vãn mơ hồ hiểu ra, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

"Nhưng mà người khác không nghĩ như vậy."

Tần Ý Vãn khẽ nói, cúi đầu nghịch ngón tay Lạc Vân Diệp. Ngón tay cô thon dài, đốt ngón tay rõ ràng mà vẫn tròn trịa, nghịch rất thoải mái.

"Bởi vì họ đã mất đi người quan trọng, trong lòng đau buồn, sẽ biến thành oán khí, mà những oán khí này tích tụ nhiều sẽ bùng phát ra ngoài.

Họ chắc chắn hận kẻ gây tai nạn, nhưng người đó đã bị trừng phạt rồi, người mà họ quan tâm cũng không thể trở lại nữa.

Vậy thì oán khí của họ không có nơi để trút, cho nên, họ sẽ trách móc người đi cùng, trút giận lên người đó.

Họ đã sai rồi.

Sẽ có một ngày, khi họ nghĩ thông suốt, sẽ hối hận vì những gì đã làm hôm nay."

"Chị Lạc Vân Diệp, cảm ơn chị đã nói cho em những điều này.” Tần Ý Vãn ngẩng đầu nhìn cô, tâm trạng cuối cùng cũng trở nên thoải mái: “Gặp được chị thật tốt."

Lạc Vân Diệp hơi nhướng mày đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô bé: "Đương nhiên rồi, chị là thần hộ mệnh của em mà."

Vòng đu quay đã sắp sửa hạ cánh, Tần Ý Vãn bỗng nhiên có chút luyến tiếc, tựa vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, thấy bóng dáng cô và Lạc Vân Diệp phản chiếu trên cửa kính, cô bé đưa tay chọc chọc vào má Lạc Vân Diệp trên cửa sổ, sau đó cả hai cùng bật cười.

"Chờ một chút."

Tần Ý Vãn vội vàng lôi điện thoại ra khỏi túi: "Chúng ta chụp một tấm ảnh chung đi."

Lạc Vân Diệp cầm lấy điện thoại từ tay cô bé, chuyển sang chế độ tự sướиɠ, chụp vài tấm ảnh hai người.

"Để em xem."

Tần Ý Vãn kiểm tra một chút, chụp khá đẹp, cả hai đều rất xinh, cảnh đêm ngoài cửa sổ cũng thật lộng lẫy, cô bé rất hài lòng.

11

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.