TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Tần Ý Vãn quay đầu nhìn Lạc Vân Diệp, ánh sáng pháo hoa chiếu rọi lên gương mặt cô, đôi mắt sáng như tinh tú tràn đầy ý cười, rạng rỡ và xinh đẹp.

"Đẹp quá."

Cô bé thốt lên, không biết là đang nói pháo hoa, hay là người đang ở trước mắt mình.

Tàu lượn siêu tốc dần dừng lại, nhưng tim Tần Ý Vãn vẫn còn lơ lửng trên cao, cứ như bị gió thổi bay lơ lửng giữa không trung.

Khoảnh khắc này, mọi phiền muộn đều bị gạt sang một bên.

Trong mắt cô bé chỉ có Lạc Vân Diệp trước mặt, cùng với cảm giác an toàn ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay cô.

"Em có muốn đi chơi vòng đu quay không?"

Lạc Vân Diệp quay đầu hỏi cô bé.

Tần Ý Vãn cười gật đầu: "Được ạ."

Tối nay cô bé muốn chơi thỏa thích một lần, chơi hết tất cả những gì mình muốn.

Hai người vừa định đi về phía vòng đu quay thì quản gia Mạc đã vội vã dẫn người tới, sắc mặt chú ấy không được tốt: "Tiểu thư, điện thoại của Tổng giám đốc Tần."

Nghe thấy là điện thoại của Tần Như Sương, nụ cười trên mặt Tần Ý Vãn lập tức cứng lại.

Cô bé chậm rãi chớp mắt, nhìn thấy trên màn hình điện thoại quản gia Mạc đưa tới hiển thị chữ "Tổng giám đốc Tần", tim cô bé không tự chủ được bắt đầu đập loạn xạ, đã bắt đầu sợ hãi.

Lạc Vân Diệp nắm lấy bàn tay run rẩy đang đưa ra của cô bé, một tay kéo cô bé vào lòng: "Nếu không muốn nghe thì đừng nghe."

"Nhưng mà, đó là mẹ của cháu."

Tần Ý Vãn vừa muốn nghe điện thoại của mẹ, lại vừa sợ nghe thấy mẹ trách mắng mình.

"Vậy thì đừng sợ, chị ở bên em."

Lạc Vân Diệp nhận lấy điện thoại từ tay quản gia Mạc, bấm loa ngoài. Bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nói lạnh lùng của Tần Như Sương vang lên: "Tần Ý Vãn, muộn thế này rồi con không ở nhà yên ổn, lại muốn ra ngoài gây chuyện gì nữa?"

Chỉ một câu nói đã khiến Tần Ý Vãn đỏ hoe vành mắt, lòng cô bé nghẹn lại, hít sâu một hơi: "Mẹ, c-con sẽ về ngay đây ạ."

Cô bé muốn nói mình không gây chuyện, chỉ là muốn ra ngoài hít thở một chút, nhưng lời đến môi rồi lại không muốn giải thích nữa.

Bên kia không nói gì, trực tiếp cúp máy.

Mắt Tần Ý Vãn cay xè sưng húp, rất muốn khóc, nhưng rõ ràng tối nay là một đêm rất vui vẻ.

Lạc Vân Diệp xoa đầu cô bé, trả điện thoại cho quản gia Mạc, sau đó nắm tay cô bé, đi về phía vòng đu quay.

"Đi đâu vậy?"

Tần Ý Vãn ngạc nhiên nhìn bóng lưng Lạc Vân Diệp. Lạc Vân Diệp cao hơn cô bé rất nhiều, tay dài chân dài, đi phía trước mái tóc dài khẽ bay, cô bé có thể ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng trên người cô, một mùi hương rất dễ chịu và an lòng.

"Đi chơi vòng đu quay."

Lạc Vân Diệp quay đầu nhìn cô bé, trên mặt vẫn mang nụ cười rạng rỡ, trong đêm tối cũng giống như ánh dương ban mai dịu dàng và tươi sáng.

Tần Ý Vãn xua tan đi sự u ám vừa rồi, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Cô bé chạy lon ton theo kịp Lạc Vân Diệp, trong công viên giải trí sáng đèn, xuyên qua đám đông, cùng cô ngồi lên vòng đu quay.

Khi vòng đu quay từ từ lên cao, cảnh đêm thành phố A thu vào tầm mắt. Tần Ý Vãn tựa vào cửa sổ nhìn thành phố vạn nhà đèn đóm sáng trưng, cẩn thận nhận diện hướng nhà mình ở.

"Từ đây có thể nhìn thấy nhà cháu không ạ?"

Lạc Vân Diệp đứng phía sau cô bé, ghé người lên trên cùng cô bé tìm kiếm. Sau khi xác định được phương hướng, cô chỉ về phía bên trái: "Ở phía đó, bây giờ độ cao vẫn chưa đủ, đợi lên đến đỉnh cao nhất thì chắc chắn có thể nhìn thấy."

11

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.