TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Học sinh các lớp xung quanh đang kéo đến xem nè... sao thầy vẫn chưa kết thúc nữa?

Bạch Trà cúi gằm mặt, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

“Sao cúi đầu? Biết xấu hổ rồi à? Biết thì đừng có làm! Bạch Trà, tôi đang nói em đấy! Đứng thẳng lên! Không ăn sáng hả?!”

Thầy đột nhiên quát lớn một tiếng khiến Bạch Trà giật bắn mình. Cô cảm thấy thật tủi thân.

Sớm biết hôm nay sẽ bị phạt đứng, chi bằng cơ ở nhà ăn no cái bụng rồi tới cũng được. Dù sao cũng bị mắng mà!

Không còn cách nào, cô chỉ đành rướn người đứng thẳng trở lại.

“Đứng đó cho tôi đến trưa! Dù gì các em tới lớp cũng chỉ ngủ gật, có học hành gì đâu! Tôi còn phải điều tra xem mấy năm nay các em đã làm được bao nhiêu ‘thành tích tốt’, thu bao nhiêu tiền bảo kê!”

Vừa nói, thầy vừa chỉ thẳng vào mặt mấy cô học sinh, tức đến mặt mũi đỏ gay.

Bạch Trà biết bọn cô thực sự đã làm nhiều chuyện quá đáng, nên chỉ có thể rụt cổ chịu mắng. Hành lang thì người đi qua đi lại tấp nập, ai cũng liếc nhìn tụi cô. Dù đã quen với cảnh bị phạt đứng, nhưng Bạch Trà vẫn cảm thấy mất mặt không chịu được.

Đặc biệt là khi nhóm “nhân vật phong vân” của trường, là nói các nam nữ chính ấy… họ đi ngang qua, Bạch Trà còn cảm giác còn khó chịu gấp bội.

Đúng là so người với người, chỉ tổ làm mình tức chết mà thôi!

“Em đói quá, chị Hồng Hồng ơi!”

Giọng nói mềm mại, đáng thương của cô vang lên. Bạch Trà làm nũng nhẹ nhàng nghiêng người về phía Giang Hồng đứng bên cạnh.

“Cho mày ăn! Nhiều chuyện!”

Dù miệng có vẻ hung dữ, nhưng Giang Hồng vẫn lôi hết đồ ăn vặt trong túi ra, dúi vào tay Bạch Trà.

Cảnh hai người đối thoại khiến Khương An không nhịn được bật cười. Cô gái có giọng nói mềm như mèo con, phối hợp với phong cách ăn mặc chẳng giống ai của mình, tạo nên một cảm giác buồn cười đến lạ lùng.

Nghe tiếng cười, có người hỏi: “Sao vậy?”

“Bạch Trà trông... kỳ quặc mà đáng yêu ghê.”

“Có phải vậy không, Tự ca?” Cậu ta huých vai thiếu niên ngồi cạnh, cố ý trêu ghẹo.

Quý Hòa Tự bị nhắc tên chỉ yên lặng, không lên tiếng đáp lại. Nhưng Lý Du bên cạnh lại tỏ rõ vẻ khó chịu:

“Khương An, mắt cậu bị gì à? Bạch Trà mà đáng yêu?! Ở đâu mà ra?! Thanh Thanh mới là đáng yêu, đúng không Tự ca!”

Liễu Thanh Thanh được khen thì mỉm cười xấu hổ, ngước mắt nhìn chàng trai mình thầm thương trộm nhớ suốt hai năm qua.

Nghe vậy, Khương An không tức giận, chỉ cười đùa:

“Đúng rồi, đúng rồi. Thanh Thanh của cậu là đáng yêu nhất!”

Lời này khiến đám nam sinh không nhịn được mà phá lên cười. Ai chẳng biết Lý Du thích Liễu Thanh Thanh, chỉ là chưa chịu công khai.

“Đừng có nói linh tinh.”

Lý Du đỏ mặt, nhưng vẫn không nhịn được liếc trộm người trong lòng.

Cảm nhận được ánh nhìn, Liễu Thanh Thanh ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Các cậu đừng đùa nữa… Mình vẫn là học sinh, không nên bàn mấy chuyện này.”

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu lên người họ, khiến nhóm học sinh xuất sắc nhất trường càng thêm rực rỡ, lóa mắt.

Còn bên kia, Bạch Trà hoàn toàn không biết mình vừa bị người khác ghét bỏ, cũng không biết bản thân vừa khiến người ta cười vì đáng yêu. Cô vừa ăn bánh cuộn, vừa hạnh phúc đến mức muốn bay lên.

“Cảm ơn Hồng Hồng tỷ!” Giọng cô lại vang lên, nũng nịu như mèo con.

Giang Hồng liếc Bạch Trà, trợn mắt:

“Đừng có làm ồn! Yên lặng dùm cái coi được không? Còn mấy đứa kia, muốn chết hả?! Chưa thấy người bị phạt đứng bao giờ à? Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ ngu!”

So với thái độ của Giang Hồng với người khác, thì đối với Bạch Trà thế này đã tính là tốt rồi. Biết vậy nên Bạch Trà vội vàng ngậm miệng.

Cô vốn nhát gan, chẳng dám chọc giận cô gái có xu hướng bạo lực như Giang Hồng đâu.

Cô ăn bánh cuộn, thậm chí còn sợ tiếng nhai giòn tan của mình khiến Giang Hồng nổi giận. Thế nên cô len lén rúc vào góc, vừa ăn vừa né.

Nhưng vừa mới dịch một bước, Giang Hồng đã quay phắt lại, trừng mắt nhìn cô, giận dữ nói:

“Dịch cái gì mà dịch? Tao có ăn thịt mày đâu?!”

Giang Hồng cao hơn Bạch Trà cả cái đầu, cho nên lúc nổi giận càng đáng sợ. Bạch Trà giật mình suýt ngã, vội cúi đầu lí nhí:

“Không có, Hồng Hồng tỷ không ăn em…”

Vì mạng nhỏ, Bạch Trà chỉ biết ngoan ngoãn nịnh nọt.

Tính khí của người này ngày càng thất thường, mà thời gian phải chung sống vẫn còn dài. Bạch Trà luôn lo lắng nếu một ngày nào đó Giang Hồng nổi giận thì sẽ ra tay với mình, nên lúc này chỉ có thể nở một nụ cười ngọt ngào.

7

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.