0 chữ
Chương 8
Chương 8
Nếu cha say rượu, em sẽ lén lút lấy năm hào đi cửa hàng tạp hóa mua một cái màn thầu, bẻ thành ba miếng.
Ăn một miếng mỗi bữa, nếu ăn không hết thì cho vào túi nhựa giấu đi, để dành khi nào không có cơm ăn.
Dù sao thì không phải lúc nào em cũng có thể lấy được tiền từ chỗ cha.
Quỹ của viện phúc lợi không thể hỗ trợ các em ăn thịt mỗi ngày, cơ bản là mỗi tuần một lần. Món ngon nhất Hạ Thanh Dã từng ăn ở đó là một chiếc cánh gà chiên được chia vào bữa trưa.
Nhưng em chỉ cắn một miếng nhỏ, đã bị người khác giật mất.
Chiếc cánh gà khó khăn lắm mới ăn được lại bị giật mất, Hạ Thanh Dã đuổi theo, đấm một cú vào người bạn nhỏ đã giật cánh gà của em.
Hạ Thanh Dã từ nhỏ đã được “dạy dỗ” theo cách này.
Ăn vụng một miếng thịt cũng bị cha đánh. Nhà không có cơm ăn cũng bị cha đánh. Cha thua bài, Hạ Thanh Dã vẫn phải chịu đòn…
Em lớn lên trong sự hun đúc của bạo lực, bạo lực đã trở thành “người thầy” đầu tiên của em.
Hạ Thanh Dã không biết những cách thể hiện khác.
Em mặc dù trông là đứa trẻ gầy yếu nhất trong viện phúc lợi, nhưng sức lực lại lớn đến kinh người.
Mãi cho đến khi đứa trẻ dưới thân em không ngừng kêu cứu, cô giáo mới phát hiện ra hai đứa đang đánh nhau, vội vàng tiến lên tách hai đứa ra.
Ở viện phúc lợi, trước khi ăn trưa phải đọc lời cảm ơn.
Hạ Thanh Dã nghĩ rằng mọi nơi trước bữa trưa đều phải có nghi thức như vậy, em ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhắm mắt chắp tay.
Mở mắt ra, em chỉ thấy một đôi mắt cười cùng với đôi đũa đang gắp thức ăn vào đĩa của em.
Xương cá được tỉ mỉ gỡ bỏ, Sở Mạn Thu gắp miếng thịt cá mềm nhất ở phần bụng cá vào đĩa của Hạ Thanh Dã.
Hạ Thanh Dã có chút lúng túng.
Chưa từng có ai gắp thức ăn cho em.
Sở Mạn Thu có lẽ đã đặc biệt tìm hiểu thói quen của viện phúc lợi mà em từng ở, cô xoa má Hạ Thanh Dã, dịu dàng nói: “Nhanh ăn đi con, ở nhà không cần đọc lời cảm ơn đâu. Ăn nhiều mới mau lớn được!”
Khái niệm từ “nhà” đối với Hạ Thanh Dã thực sự quá mơ hồ.
Điều em nghe nhiều nhất liên quan đến từ này, chính là lời của các cô giáo ở viện phúc lợi.
“Các con phải ngoan ngoãn, như vậy sẽ có các cô chú yêu quý các con, các con sẽ có thể trở thành con của họ, trở thành một thành viên trong gia đình họ.”
Bố mẹ đón em về, chắc là yêu quý em rồi…
Hạ Thanh Dã nghĩ.
Như vậy, em đã có một mái nhà rồi nhỉ.
Ngay ngày đầu tiên Hạ Thanh Dã đến nhà mới đã xảy ra tình huống bất ngờ.
Buổi trưa em ăn quá nhiều, buổi chiều thì nôn liên tục, khiến Sở Mạn Thu sợ hãi vội vàng bế em đến bệnh viện.
Khi Hạ Bình Tiên đưa Hạ Thanh Dã đi lấy thuốc, bác sĩ gọi Sở Mạn Thu sang một bên: “Cháu bé này bị suy dinh dưỡng lâu ngày, khi ăn phải tăng lượng từ từ, nếu không dạ dày của cháu sẽ không chịu nổi.”
Nghe vậy, mắt Sở Mạn Thu lại đỏ hoe.
Hạ Cảnh Tụng vẫn có chút không quen khi trong nhà có thêm một người. Đặc biệt là đứa trẻ mới đến này suốt ngày líu lo, lại vì thân hình gầy yếu, bố mẹ cũng dành nhiều sự quan tâm hơn cho em.
Thế là, thói quen đi học về của Hạ Cảnh Tụng từ việc yên tĩnh đọc sách làm bài tập đã biến thành trả lời những câu hỏi của thằng nhóc con.
Không phải Hạ Cảnh Tụng không thích giải đáp cho em, mà là Hạ Thanh Dã có quá nhiều câu hỏi.
Ăn một miếng mỗi bữa, nếu ăn không hết thì cho vào túi nhựa giấu đi, để dành khi nào không có cơm ăn.
Dù sao thì không phải lúc nào em cũng có thể lấy được tiền từ chỗ cha.
Quỹ của viện phúc lợi không thể hỗ trợ các em ăn thịt mỗi ngày, cơ bản là mỗi tuần một lần. Món ngon nhất Hạ Thanh Dã từng ăn ở đó là một chiếc cánh gà chiên được chia vào bữa trưa.
Nhưng em chỉ cắn một miếng nhỏ, đã bị người khác giật mất.
Chiếc cánh gà khó khăn lắm mới ăn được lại bị giật mất, Hạ Thanh Dã đuổi theo, đấm một cú vào người bạn nhỏ đã giật cánh gà của em.
Hạ Thanh Dã từ nhỏ đã được “dạy dỗ” theo cách này.
Ăn vụng một miếng thịt cũng bị cha đánh. Nhà không có cơm ăn cũng bị cha đánh. Cha thua bài, Hạ Thanh Dã vẫn phải chịu đòn…
Hạ Thanh Dã không biết những cách thể hiện khác.
Em mặc dù trông là đứa trẻ gầy yếu nhất trong viện phúc lợi, nhưng sức lực lại lớn đến kinh người.
Mãi cho đến khi đứa trẻ dưới thân em không ngừng kêu cứu, cô giáo mới phát hiện ra hai đứa đang đánh nhau, vội vàng tiến lên tách hai đứa ra.
Ở viện phúc lợi, trước khi ăn trưa phải đọc lời cảm ơn.
Hạ Thanh Dã nghĩ rằng mọi nơi trước bữa trưa đều phải có nghi thức như vậy, em ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhắm mắt chắp tay.
Mở mắt ra, em chỉ thấy một đôi mắt cười cùng với đôi đũa đang gắp thức ăn vào đĩa của em.
Xương cá được tỉ mỉ gỡ bỏ, Sở Mạn Thu gắp miếng thịt cá mềm nhất ở phần bụng cá vào đĩa của Hạ Thanh Dã.
Chưa từng có ai gắp thức ăn cho em.
Sở Mạn Thu có lẽ đã đặc biệt tìm hiểu thói quen của viện phúc lợi mà em từng ở, cô xoa má Hạ Thanh Dã, dịu dàng nói: “Nhanh ăn đi con, ở nhà không cần đọc lời cảm ơn đâu. Ăn nhiều mới mau lớn được!”
Khái niệm từ “nhà” đối với Hạ Thanh Dã thực sự quá mơ hồ.
Điều em nghe nhiều nhất liên quan đến từ này, chính là lời của các cô giáo ở viện phúc lợi.
“Các con phải ngoan ngoãn, như vậy sẽ có các cô chú yêu quý các con, các con sẽ có thể trở thành con của họ, trở thành một thành viên trong gia đình họ.”
Bố mẹ đón em về, chắc là yêu quý em rồi…
Hạ Thanh Dã nghĩ.
Như vậy, em đã có một mái nhà rồi nhỉ.
Ngay ngày đầu tiên Hạ Thanh Dã đến nhà mới đã xảy ra tình huống bất ngờ.
Buổi trưa em ăn quá nhiều, buổi chiều thì nôn liên tục, khiến Sở Mạn Thu sợ hãi vội vàng bế em đến bệnh viện.
Nghe vậy, mắt Sở Mạn Thu lại đỏ hoe.
Hạ Cảnh Tụng vẫn có chút không quen khi trong nhà có thêm một người. Đặc biệt là đứa trẻ mới đến này suốt ngày líu lo, lại vì thân hình gầy yếu, bố mẹ cũng dành nhiều sự quan tâm hơn cho em.
Thế là, thói quen đi học về của Hạ Cảnh Tụng từ việc yên tĩnh đọc sách làm bài tập đã biến thành trả lời những câu hỏi của thằng nhóc con.
Không phải Hạ Cảnh Tụng không thích giải đáp cho em, mà là Hạ Thanh Dã có quá nhiều câu hỏi.
3
0
1 tuần trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
