0 chữ
Chương 7
Chương 7
Gần trưa, Hạ Bình Tiên và Sở Mạn Thu mới trở về.
Hạ Cảnh Tụng vừa nghe thấy tiếng khóa cửa liền nhảy khỏi ghế sofa chạy đến trước cửa.
Nắng trưa mùa thu vẫn còn hơi chói chang, Hạ Cảnh Tụng đầu tiên nhìn thấy một đôi bàn tay nhỏ bé đang được bố mẹ dắt, ánh mắt chậm rãi dịch xuống chỉ thấy một cái đầu nhỏ xíu phủ đầy tóc, dưới ánh sáng chói chang đến mức không thể nhìn rõ màu tóc thật.
Anh biết, đứa trẻ này là em trai mới của mình.
Hạ Cảnh Tụng lùi lại một bước nhỏ, nhường lối vào.
Hạ Bình Tiên dắt tay đứa trẻ bước vào trước, ông ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Cảnh Tụng, xoa đầu anh, giới thiệu: “Đô Đô, đây là em trai, em ấy tên Tiểu Dã.”
Hạ Cảnh Tụng chỉ gật đầu, không biểu cảm nhìn em một cái, rồi quay người đi về phía bàn ăn.
Ngược lại, Hạ Thanh Dã lại tràn ngập ánh mắt tò mò.
Từ khi em có ký ức, em đã luôn ở trong viện phúc lợi. Viện phúc lợi không quá lớn, mười mấy năm rồi chưa được sửa sang, trong mắt Hạ Thanh Dã thuở nhỏ, những tòa nhà đều mang gam màu xám xịt, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Hạ Thanh Dã chưa bao giờ nhìn thấy ngôi nhà nào đẹp như vậy, phòng khách ở đây còn lớn hơn cả phòng sinh hoạt của viện phúc lợi, lại còn có một người anh trai xinh đẹp mặc quần áo sạch sẽ.
Em theo bản năng vươn tay kéo lấy Hạ Cảnh Tụng.
Hạ Cảnh Tụng dường như không quen với sự đυ.ng chạm đột ngột như vậy, anh khựng lại một chút, rồi dừng bước.
“Anh ơi…”
Hạ Thanh Dã ngập ngừng cất tiếng gọi.
Hạ Cảnh Tụng không đáp cũng không quay người, đứng nguyên tại chỗ như bị đóng băng.
Sở Mạn Thu thấy vậy vội vàng lên tiếng: “Thôi được rồi, ăn cơm trước đi. Tiểu Tụng đưa em đi rửa tay được không con?”
Hạ Cảnh Tụng không nói gì, tự mình đi về phía nhà vệ sinh, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm xem cái đuôi nhỏ đằng sau có theo kịp không.
Hạ Thanh Dã bám sát phía sau người anh trai mới này, sợ rằng mình sẽ bị lạc trong ngôi nhà rộng lớn.
Hạ Cảnh Tụng bơm một ít xà phòng rửa tay vào tay Hạ Thanh Dã.
Anh cao hơn Hạ Thanh Dã một cái đầu, ở trong nhà vệ sinh mới nhìn rõ màu tóc của Hạ Thanh Dã.
Không phải màu đen truyền thống, mà hơi nâu sẫm một chút, nhìn rõ hơn ở phần đuôi tóc bồng bềnh.
Hơi giống… một chú cún con.
Anh từng thấy ở nhà chú khác rồi, hình như gọi là Cocapoo.
Hạ Cảnh Tụng như bị ma xui quỷ ám, đặt tay lên đầu Hạ Thanh Dã.
Những hạt nước rơi vào kẽ tóc, trượt xuống da đầu, khiến Hạ Thanh Dã giật mình vì lạnh.
Nhưng đôi mắt em bỗng sáng rực lên, lại kêu thêm một tiếng: “Anh ơi!”
Hạ Cảnh Tụng có chút ngượng ngùng vì bị phát hiện, anh lấy chiếc khăn mặt nhỏ màu xanh của mình, lau tay cho Hạ Thanh Dã, mãi mới thốt ra hai chữ: “Ăn cơm.”
Chiếc ghế cạnh bàn ăn quá cao, Hạ Thanh Dã dùng cả tay lẫn chân để trèo lên.
Do suy dinh dưỡng lâu ngày, Hạ Thanh Dã gầy yếu và nhỏ bé, chiều cao chỉ vừa nhỉnh hơn chiếc ghế một chút.
Hạ Cảnh Tụng đứng bên cạnh, nhìn cái đầu tóc tơ mềm cứ loanh quanh chiếc ghế, mãi không thấy bóng người trèo lên. Trong lòng anh khẽ thở dài bất lực, nhân lúc Hạ Thanh Dã lại nhảy lên, anh đỡ lấy eo em, bế em lên ghế.
Tiếng reo vui vẻ vang lên từ phía trước: “Cảm ơn anh!”
Hạ Thanh Dã chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon đến vậy.
Ngày trước ở nhà, em không được ăn no, mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm trắng. Cứ hễ đũa của em chạm vào miếng thịt, sẽ bị người cha say rượu đánh cho một trận.
Hạ Cảnh Tụng vừa nghe thấy tiếng khóa cửa liền nhảy khỏi ghế sofa chạy đến trước cửa.
Nắng trưa mùa thu vẫn còn hơi chói chang, Hạ Cảnh Tụng đầu tiên nhìn thấy một đôi bàn tay nhỏ bé đang được bố mẹ dắt, ánh mắt chậm rãi dịch xuống chỉ thấy một cái đầu nhỏ xíu phủ đầy tóc, dưới ánh sáng chói chang đến mức không thể nhìn rõ màu tóc thật.
Anh biết, đứa trẻ này là em trai mới của mình.
Hạ Cảnh Tụng lùi lại một bước nhỏ, nhường lối vào.
Hạ Bình Tiên dắt tay đứa trẻ bước vào trước, ông ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Cảnh Tụng, xoa đầu anh, giới thiệu: “Đô Đô, đây là em trai, em ấy tên Tiểu Dã.”
Hạ Cảnh Tụng chỉ gật đầu, không biểu cảm nhìn em một cái, rồi quay người đi về phía bàn ăn.
Ngược lại, Hạ Thanh Dã lại tràn ngập ánh mắt tò mò.
Hạ Thanh Dã chưa bao giờ nhìn thấy ngôi nhà nào đẹp như vậy, phòng khách ở đây còn lớn hơn cả phòng sinh hoạt của viện phúc lợi, lại còn có một người anh trai xinh đẹp mặc quần áo sạch sẽ.
Em theo bản năng vươn tay kéo lấy Hạ Cảnh Tụng.
Hạ Cảnh Tụng dường như không quen với sự đυ.ng chạm đột ngột như vậy, anh khựng lại một chút, rồi dừng bước.
“Anh ơi…”
Hạ Thanh Dã ngập ngừng cất tiếng gọi.
Hạ Cảnh Tụng không đáp cũng không quay người, đứng nguyên tại chỗ như bị đóng băng.
Sở Mạn Thu thấy vậy vội vàng lên tiếng: “Thôi được rồi, ăn cơm trước đi. Tiểu Tụng đưa em đi rửa tay được không con?”
Hạ Thanh Dã bám sát phía sau người anh trai mới này, sợ rằng mình sẽ bị lạc trong ngôi nhà rộng lớn.
Hạ Cảnh Tụng bơm một ít xà phòng rửa tay vào tay Hạ Thanh Dã.
Anh cao hơn Hạ Thanh Dã một cái đầu, ở trong nhà vệ sinh mới nhìn rõ màu tóc của Hạ Thanh Dã.
Không phải màu đen truyền thống, mà hơi nâu sẫm một chút, nhìn rõ hơn ở phần đuôi tóc bồng bềnh.
Hơi giống… một chú cún con.
Anh từng thấy ở nhà chú khác rồi, hình như gọi là Cocapoo.
Hạ Cảnh Tụng như bị ma xui quỷ ám, đặt tay lên đầu Hạ Thanh Dã.
Những hạt nước rơi vào kẽ tóc, trượt xuống da đầu, khiến Hạ Thanh Dã giật mình vì lạnh.
Nhưng đôi mắt em bỗng sáng rực lên, lại kêu thêm một tiếng: “Anh ơi!”
Chiếc ghế cạnh bàn ăn quá cao, Hạ Thanh Dã dùng cả tay lẫn chân để trèo lên.
Do suy dinh dưỡng lâu ngày, Hạ Thanh Dã gầy yếu và nhỏ bé, chiều cao chỉ vừa nhỉnh hơn chiếc ghế một chút.
Hạ Cảnh Tụng đứng bên cạnh, nhìn cái đầu tóc tơ mềm cứ loanh quanh chiếc ghế, mãi không thấy bóng người trèo lên. Trong lòng anh khẽ thở dài bất lực, nhân lúc Hạ Thanh Dã lại nhảy lên, anh đỡ lấy eo em, bế em lên ghế.
Tiếng reo vui vẻ vang lên từ phía trước: “Cảm ơn anh!”
Hạ Thanh Dã chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon đến vậy.
Ngày trước ở nhà, em không được ăn no, mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm trắng. Cứ hễ đũa của em chạm vào miếng thịt, sẽ bị người cha say rượu đánh cho một trận.
3
0
1 tuần trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
