TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

“Đúng là tra nam mà!” Lâm Trác Ngôn cảm thán.

Hạ Cảnh Tụng vừa định hỏi anh ta có phải ngứa đòn rồi không, tài xế kịp thời nhắc nhở: “Tổng giám đốc Hạ, tổng giám đốc Lâm, phía trước tắc đường rồi, ước chừng phải nửa tiếng nữa mới đến nơi.”

“Ừm.” Hạ Cảnh Tụng nhìn đồng hồ, ngẩng đầu hỏi tài xế: “Còn bao xa nữa thì đến nơi?”

Tài xế nhìn định vị nói: “Chưa đến một cây số.”

Lâm Trác Ngôn: “Vậy tấp vào lề đi, chúng ta đi bộ qua đó đi.”

Hạ Cảnh Tụng gật đầu tỏ ý đồng tình.

Vị trí nhà hàng khá dễ tìm, Khúc Hướng Nhiên đẩy chiếc máy tính bảng dùng để gọi món đến trước mặt hai người: “Tôi đã gọi một vài món rồi, hai cậu xem còn gì cần thêm nữa không.”

Không thể không nói Khúc Hướng Nhiên là người chu đáo và lịch thiệp, tất cả các món anh ta gọi đều tránh được những món Hạ Cảnh Tụng và Lâm Trác Ngôn kiêng kỵ.

“Thế là đủ rồi, người nhà tụ tập, không cần câu nệ thế đâu.” Lâm Trác Ngôn đưa máy tính bảng cho nhân viên phục vụ, tò mò hỏi Khúc Hướng Nhiên: “Hướng Nhiên, cậu về đã lâu vậy rồi, có đi đâu chơi không? Chỗ chúng ta mấy năm gần đây thay đổi khá nhiều đấy.”

Khúc Hướng Nhiên cười nói: “Chưa kịp. Gần đây bận đi thăm hỏi vài người bạn cũ.”

Món ăn nhanh chóng được dọn lên, Khúc Hướng Nhiên xoay bàn xoay, nói với Hạ Cảnh Tụng: “Thử món này xem hương vị thế nào, tôi nhớ trước đây cậu rất thích ăn đồ ngọt.”

Hạ Cảnh Tụng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cầm đũa gắp một miếng ăn thử: “Rất ngon.”

Vừa dứt lời, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Hạ Cảnh Tụng nhìn số điện thoại lạ trên màn hình mà cau mày thật chặt: “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”

Số điện thoại riêng của anh không nhiều người biết, điện thoại vừa được bắt máy, bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một giọng nói xa lạ hổn hển: “Có phải anh của Hạ Thanh Dã không? Hạ Thanh Dã cậu ấy, cậu ấy xảy ra chuyện rồi!”

Hạ Cảnh Tụng lập tức cảm thấy trong đầu “ù” một tiếng trống rỗng, tai cũng không thể tiếp nhận bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn lại tiếng gọi gấp gáp trong điện thoại. Bàn tay rũ xuống bên người từ từ siết chặt, để lại những vết móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay.

Hạ Cảnh Tụng nhất thời không cảm thấy đau, anh cố gắng hết sức kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, nói với người trong điện thoại: “Ở bệnh viện nào, nói rõ ràng.”

“Đã gửi tin nhắn cho anh rồi ạ.” Người bên kia còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị bác sĩ gọi đi, đành để lại một câu “Đến nhanh lên” rồi cúp máy.

Hạ Cảnh Tụng lại nghe rõ mồn một một cách kỳ lạ, bên kia chắc là đang gọi người nhà của Hạ Thanh Dã. Tim anh lúc này đã rối như tơ vò, ngẩn người tại chỗ một lát mới phản ứng lại, quay vào phòng riêng lấy áo khoác.

“Có chút chuyện gấp, tôi đi trước đây.” Hạ Cảnh Tụng dường như đột nhiên nhớ ra ai là nhân vật chính của buổi tiệc này, anh lại quay đầu nói với Khúc Hướng Nhiên: “Tôi đã thanh toán rồi. Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ sắp xếp thời gian mời cậu để tạ lỗi.”

Nói xong, Hạ Cảnh Tụng vội vàng rời đi.

Đã một thời gian kể từ khi họ vào nhà hàng, nhưng tình hình giao thông bên ngoài vẫn không mấy khả quan. Hạ Cảnh Tụng ngồi ở hàng ghế sau ruột gan nóng như lửa đốt, nhìn đoàn xe di chuyển chậm chạp như rùa bò, anh ước gì mình mọc thêm đôi cánh để bay đến.

1

0

3 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.