0 chữ
Chương 43
Chương 43
Mấy ngày nay Hạ Cảnh Tụng sống khá nhàn nhã, nhà và công ty hai điểm thẳng hàng, Hạ Thanh Dã cũng không đến làm phiền anh. Không biết có phải vì trước đó ở cạnh Hạ Thanh Dã quá lâu hay không, Hạ Cảnh Tụng một mình về nhà, thế mà lại cảm thấy trong nhà trống rỗng đến lạ.
Rõ ràng mấy năm nay đều sống như vậy mà.
Dường như kể từ khi Hạ Thanh Dã trở về, bánh răng bắt đầu chậm rãi xoay chuyển, mọi thứ đều đang âm thầm thay đổi.
Hạ Cảnh Tụng cảm thấy tâm trạng mình có chút phức tạp. Anh có thể cảm nhận được tính cách của Hạ Thanh Dã quả thực đã khác trước, nhưng anh không thể nói rõ cụ thể là khác ở điểm nào, hay vốn dĩ tính cách thật của Hạ Thanh Dã là như vậy, chỉ là cậu giấu quá kỹ, mãi không ai phát hiện ra.
Hạ Cảnh Tụng nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện với Hạ Thanh Dã trên điện thoại. Lần trò chuyện gần nhất là khi anh đến công ty giám sát quảng cáo “Chào buổi sáng Nông trại”. Anh lặp đi lặp lại việc viết rồi xóa mấy chữ “Dạo này em đang làm gì” trong hộp thoại, nhưng vẫn không thể nhấn nút gửi.
Ngược lại, anh lại nhận được tin nhắn của Khúc Hướng Nhiên.
[Khúc Hướng Nhiên: Tối nay có thời gian không, gọi cả Trác Ngôn nữa, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé.]
Lúc này anh mới nhớ ra trước đó mình bị sốt, Lâm Trác Ngôn và Khúc Hướng Nhiên đến biệt thự cũ thăm anh có nhắc qua một câu. Vốn dĩ anh nghĩ đó chỉ là lời khách sáo, ai ngờ Khúc Hướng Nhiên lại thật sự để tâm. Hạ Cảnh Tụng nhớ lại sau khi mình nhờ anh ta giúp đỡ kết nối, dường như quả thật chưa chính thức cảm ơn anh ta, liền không nói hai lời đáp lại một chữ “Được”.
Lâm Trác Ngôn tan làm xong tiện đường đến đón anh. Trên đường, Lâm Trác Ngôn hứng thú buôn chuyện: “Ê, lão Hạ, rốt cuộc cậu nghĩ sao thế?”
Ánh mắt Hạ Cảnh Tụng thu về từ ngoài cửa sổ, nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Trác Ngôn đang ngồi bên cạnh, giọng điệu không chút gợn sóng: “Chuyện gì?”
“Cậu tùy tiện nói một câu mà Khúc Hướng Nhiên vẫn còn nhớ đến bây giờ.” Lâm Trác Ngôn nhích lại gần anh, mập mờ dùng khuỷu tay chọc chọc anh: “Ai mà không nhìn ra tâm tư đó của anh ta hả tổng giám đốc Hạ, ngay cả em trai cậu cũng nhìn ra, cậu đừng nói với tôi là cậu không biết đấy nhé.”
“Hạ Thanh Dã sao biết được, lại là anh nói à?” Hạ Cảnh Tụng nghe thấy người quen, lúc này mới miễn cưỡng tiếp lời.
“Làm gì có, em cậu tự nhìn ra đấy, hôm đó tôi ra khỏi phòng cậu thấy nó ngồi ở cửa, làm tôi hết hồn.” Lâm Trác Ngôn tặc lưỡi hai tiếng: “Với lại, nếu tôi mà dám nói trước mặt em cậu là Khúc Hướng Nhiên thích cậu, giây tiếp theo nó có thể “đao” tôi ngay.”
Hạ Cảnh Tụng: “Không đến nỗi đâu.”
“Vậy rốt cuộc cậu nghĩ sao, Hạ đại tổng tài?” Lâm Trác Ngôn lại hỏi.
“Không có suy nghĩ gì.” Hạ Cảnh Tụng lại khôi phục vẻ nhàn nhạt như trước: “Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường.”
Mặc dù anh và Khúc Hướng Nhiên quen biết từ cấp ba, nhưng anh không tìm hiểu sâu về anh ta, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện qua điện thoại, và những việc kinh doanh của Cảnh Nguyên ở nước C cần anh ta giúp đỡ tạo dựng mối quan hệ. Không giống như anh và Lâm Trác Ngôn, tuy thời gian quen biết không lâu bằng Khúc Hướng Nhiên, nhưng lại hiểu đối phương triệt để, là bạn thân tri kỷ biết rõ gốc gác của nhau.
Hạ Cảnh Tụng quả thực rất cẩn trọng trong việc kết bạn, liên quan đến giao dịch lợi ích, anh và Khúc Hướng Nhiên chỉ có thể là bạn bè bình thường.
Rõ ràng mấy năm nay đều sống như vậy mà.
Dường như kể từ khi Hạ Thanh Dã trở về, bánh răng bắt đầu chậm rãi xoay chuyển, mọi thứ đều đang âm thầm thay đổi.
Hạ Cảnh Tụng cảm thấy tâm trạng mình có chút phức tạp. Anh có thể cảm nhận được tính cách của Hạ Thanh Dã quả thực đã khác trước, nhưng anh không thể nói rõ cụ thể là khác ở điểm nào, hay vốn dĩ tính cách thật của Hạ Thanh Dã là như vậy, chỉ là cậu giấu quá kỹ, mãi không ai phát hiện ra.
Hạ Cảnh Tụng nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện với Hạ Thanh Dã trên điện thoại. Lần trò chuyện gần nhất là khi anh đến công ty giám sát quảng cáo “Chào buổi sáng Nông trại”. Anh lặp đi lặp lại việc viết rồi xóa mấy chữ “Dạo này em đang làm gì” trong hộp thoại, nhưng vẫn không thể nhấn nút gửi.
[Khúc Hướng Nhiên: Tối nay có thời gian không, gọi cả Trác Ngôn nữa, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé.]
Lúc này anh mới nhớ ra trước đó mình bị sốt, Lâm Trác Ngôn và Khúc Hướng Nhiên đến biệt thự cũ thăm anh có nhắc qua một câu. Vốn dĩ anh nghĩ đó chỉ là lời khách sáo, ai ngờ Khúc Hướng Nhiên lại thật sự để tâm. Hạ Cảnh Tụng nhớ lại sau khi mình nhờ anh ta giúp đỡ kết nối, dường như quả thật chưa chính thức cảm ơn anh ta, liền không nói hai lời đáp lại một chữ “Được”.
Lâm Trác Ngôn tan làm xong tiện đường đến đón anh. Trên đường, Lâm Trác Ngôn hứng thú buôn chuyện: “Ê, lão Hạ, rốt cuộc cậu nghĩ sao thế?”
Ánh mắt Hạ Cảnh Tụng thu về từ ngoài cửa sổ, nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Trác Ngôn đang ngồi bên cạnh, giọng điệu không chút gợn sóng: “Chuyện gì?”
“Hạ Thanh Dã sao biết được, lại là anh nói à?” Hạ Cảnh Tụng nghe thấy người quen, lúc này mới miễn cưỡng tiếp lời.
“Làm gì có, em cậu tự nhìn ra đấy, hôm đó tôi ra khỏi phòng cậu thấy nó ngồi ở cửa, làm tôi hết hồn.” Lâm Trác Ngôn tặc lưỡi hai tiếng: “Với lại, nếu tôi mà dám nói trước mặt em cậu là Khúc Hướng Nhiên thích cậu, giây tiếp theo nó có thể “đao” tôi ngay.”
Hạ Cảnh Tụng: “Không đến nỗi đâu.”
“Vậy rốt cuộc cậu nghĩ sao, Hạ đại tổng tài?” Lâm Trác Ngôn lại hỏi.
Mặc dù anh và Khúc Hướng Nhiên quen biết từ cấp ba, nhưng anh không tìm hiểu sâu về anh ta, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện qua điện thoại, và những việc kinh doanh của Cảnh Nguyên ở nước C cần anh ta giúp đỡ tạo dựng mối quan hệ. Không giống như anh và Lâm Trác Ngôn, tuy thời gian quen biết không lâu bằng Khúc Hướng Nhiên, nhưng lại hiểu đối phương triệt để, là bạn thân tri kỷ biết rõ gốc gác của nhau.
Hạ Cảnh Tụng quả thực rất cẩn trọng trong việc kết bạn, liên quan đến giao dịch lợi ích, anh và Khúc Hướng Nhiên chỉ có thể là bạn bè bình thường.
2
0
6 ngày trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
