0 chữ
Chương 33
Chương 33
Với tư cách là phó tổng của công ty và là bạn thân lâu năm của Hạ Cảnh Tụng, Sở Mạn Thu mỗi lần ăn cơm đều không quên gọi Lâm Trác Ngôn. Ánh mắt của hai anh em nhà họ Hạ cùng lúc đổ dồn về phía anh ta, nhưng anh ta lại cảm thấy như có gai đâm vào lưng, toàn thân lạnh toát, khiến anh ta nuốt ngược chữ “được” sắp thốt ra vào trong.
Anh ta nhân lúc cúi đầu vội liếc nhìn Hạ Thanh Dã đang mỉm cười, gượng cười hai tiếng: “Ha, ha ha. Tôi không đi đâu, tiệc gia đình nhà các cậu tôi đi làm gì, à đúng rồi em trai tôi sắp tan học rồi tôi đi trước đây, có việc gấp thì liên hệ tôi qua WeChat nhé!”
Hạ Thanh Dã thu lại ánh mắt, cong môi nhìn Hạ Cảnh Tụng, từ từ lên tiếng: “Anh vừa nãy có vẻ hơi căng thẳng thì phải.”
Trái tim Hạ Cảnh Tụng vừa đặt xuống lại được nhấc lên.
Thằng nhóc này không biết học ai mà lại bắt đầu học cách lừa gạt anh rồi. Nhưng giọng điệu của Hạ Thanh Dã nghe rất chắc chắn, Hạ Cảnh Tụng cũng không chắc cậu có thực sự nhìn ra điều gì không.
Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại hai người họ, Hạ Cảnh Tụng lười động não thêm để suy nghĩ cách che giấu, dứt khoát đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, trực tiếp bỏ qua chủ đề này: “Muốn tìm hiểu công ty thì qua phòng bên cạnh tìm Trần Vận, bảo cô ấy dẫn em đi làm quen một chút. Không muốn đi thì cứ đợi anh trong văn phòng, anh đi họp, họp xong về nhà.”
Hạ Thanh Dã ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi anh.”
Trần Vận ở phòng bên cạnh đang lén lút trốn việc bỗng hắt hơi một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai lại đang nói xấu mình vậy?”
Hạ Cảnh Tụng họp xong không thấy người trong văn phòng mình, nghe thấy tiếng động ở chỗ Trần Vận, liền gõ cửa bước vào.
Vừa vào cửa đã thấy em trai mình lười biếng ngồi trên ghế, đang nhìn chằm chằm trợ lý của anh. Trần Vận ngồi thẳng lưng nghiêm túc, nhìn thấy Hạ Cảnh Tụng đến mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng được cứu rồi! Trời mới biết mấy tiếng đồng hồ Tổng giám đốc Hạ đi họp cô đã sống sót thế nào!
Hạ Cảnh Tụng vừa rời văn phòng đi họp, vị Tiểu Tổng giám đốc mấy năm không gặp này đã bước vào chỗ làm việc của cô, moi móc từng lời từ miệng cô, hỏi mọi chuyện từ lớn đến nhỏ. Nếu là người khác đến hỏi thì không sao, Trần Vận còn có thể nửa thật nửa giả mà nói chuyện. Nhưng người này lại là em trai của Hạ Cảnh Tụng, mà người ta lại hỏi về chính anh trai mình. Cô đành phải nói úp mở, lựa lời nói vài câu.
Trần Vận một mặt phải phân tích ý đồ thực sự trong lời nói của Hạ Thanh Dã, một mặt lại phải chú ý bảo vệ quyền riêng tư của cấp trên trực tiếp. Thế nhưng Hạ Thanh Dã lại luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, giọng điệu lịch sự và ôn hòa, cứ như thể không hiểu những lời từ chối khéo léo của cô, hỏi thăm đủ thứ từ công việc đến cuộc sống rồi cả các mối quan hệ xã giao của Hạ Cảnh Tụng.
Trần Vận cảm thấy mình đã toát mồ hôi hột.
Cực hình! Đây đúng là cực hình!
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Hạ Cảnh Tụng bước đến bên Hạ Thanh Dã, cúi mắt hỏi cậu.
Hạ Thanh Dã vẫn điềm nhiên như không: “Em đến hỏi chị Tiểu Trần vài chuyện về công ty.”
Chuyện của Hạ Cảnh Tụng, chẳng phải cũng là chuyện của công ty sao.
“Anh đã họp xong chưa?”
“Xong rồi.” Hạ Cảnh Tụng vỗ vai cậu: “Đi thôi, về sớm một chút, không thì mẹ sẽ sốt ruột đấy.”
Anh ta nhân lúc cúi đầu vội liếc nhìn Hạ Thanh Dã đang mỉm cười, gượng cười hai tiếng: “Ha, ha ha. Tôi không đi đâu, tiệc gia đình nhà các cậu tôi đi làm gì, à đúng rồi em trai tôi sắp tan học rồi tôi đi trước đây, có việc gấp thì liên hệ tôi qua WeChat nhé!”
Hạ Thanh Dã thu lại ánh mắt, cong môi nhìn Hạ Cảnh Tụng, từ từ lên tiếng: “Anh vừa nãy có vẻ hơi căng thẳng thì phải.”
Trái tim Hạ Cảnh Tụng vừa đặt xuống lại được nhấc lên.
Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại hai người họ, Hạ Cảnh Tụng lười động não thêm để suy nghĩ cách che giấu, dứt khoát đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, trực tiếp bỏ qua chủ đề này: “Muốn tìm hiểu công ty thì qua phòng bên cạnh tìm Trần Vận, bảo cô ấy dẫn em đi làm quen một chút. Không muốn đi thì cứ đợi anh trong văn phòng, anh đi họp, họp xong về nhà.”
Hạ Thanh Dã ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi anh.”
Trần Vận ở phòng bên cạnh đang lén lút trốn việc bỗng hắt hơi một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai lại đang nói xấu mình vậy?”
Hạ Cảnh Tụng họp xong không thấy người trong văn phòng mình, nghe thấy tiếng động ở chỗ Trần Vận, liền gõ cửa bước vào.
Cuối cùng cũng được cứu rồi! Trời mới biết mấy tiếng đồng hồ Tổng giám đốc Hạ đi họp cô đã sống sót thế nào!
Hạ Cảnh Tụng vừa rời văn phòng đi họp, vị Tiểu Tổng giám đốc mấy năm không gặp này đã bước vào chỗ làm việc của cô, moi móc từng lời từ miệng cô, hỏi mọi chuyện từ lớn đến nhỏ. Nếu là người khác đến hỏi thì không sao, Trần Vận còn có thể nửa thật nửa giả mà nói chuyện. Nhưng người này lại là em trai của Hạ Cảnh Tụng, mà người ta lại hỏi về chính anh trai mình. Cô đành phải nói úp mở, lựa lời nói vài câu.
Trần Vận một mặt phải phân tích ý đồ thực sự trong lời nói của Hạ Thanh Dã, một mặt lại phải chú ý bảo vệ quyền riêng tư của cấp trên trực tiếp. Thế nhưng Hạ Thanh Dã lại luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, giọng điệu lịch sự và ôn hòa, cứ như thể không hiểu những lời từ chối khéo léo của cô, hỏi thăm đủ thứ từ công việc đến cuộc sống rồi cả các mối quan hệ xã giao của Hạ Cảnh Tụng.
Cực hình! Đây đúng là cực hình!
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Hạ Cảnh Tụng bước đến bên Hạ Thanh Dã, cúi mắt hỏi cậu.
Hạ Thanh Dã vẫn điềm nhiên như không: “Em đến hỏi chị Tiểu Trần vài chuyện về công ty.”
Chuyện của Hạ Cảnh Tụng, chẳng phải cũng là chuyện của công ty sao.
“Anh đã họp xong chưa?”
“Xong rồi.” Hạ Cảnh Tụng vỗ vai cậu: “Đi thôi, về sớm một chút, không thì mẹ sẽ sốt ruột đấy.”
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
