0 chữ
Chương 2
Chương 2: Trường Sinh Tự
Thiên giới, Linh Bích Cung.
Sau khi lãnh đủ hình phạt, Tam công chúa Hoa Tranh bị giam lỏng trong cung điện của mình.
Bỗng nhiên có một đoá hoa bồ công anh nhỏ từ đâu xuất hiện, cứ bay lượn vòng quanh các thiên binh đang đứng gác trước cửa cung. Nó rất nghịch ngợm, bay quét qua mũi của từng người, khiến ai cũng ngứa ngáy và hắc xì một phen rồi mới chịu rời đi.
Đoá hoa bồ công anh đó bay thẳng vào bên trong cung điện Linh Bích, đến khi va phải kết giới thì hoá thành một ông lão khoảng sáu mươi tuổi.
“Ôi, cái lưng già cỗi của ta.”
Nghe được tiếng than đau của Nguyệt Liên Chân thượng tiên, vị tiên nữ mặc lục y ngoái đầu nhìn thử. Khi trông thấy ông đang nằm sõng soài ở bên ngoài cửa phòng, nàng ta loạng choạng bước ra, trong lòng có chút mừng rỡ.
Công chúa Hoa Tranh hạ mình cầu khẩn, yếu ớt lên tiếng: “Xin hãy giúp ta với.”
Nguyệt Liên Chân lồm cồm ngồi dậy. Trông dáng vẻ đáng thương của Tam công chúa, ông khẽ lắc đầu. Nàng ta không chỉ tự ý hạ phàm, mà còn cả gan đi luân hồi chuyển kiếp cùng với Đàm Quyết. Trong khi Đàm Quyết xuống Nhân giới là để truy tìm tung tích của Ma đế, chứ có phải là đi tìm thú vui ở chốn nhân gian đâu?
Hoa Tranh mất hết hy vọng, cả người buông thõng, ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Mãi cho đến tận kiếp này, nàng và Đàm Quyết mới có một cơ hội để thành đôi, vậy mà...
Như thể nhìn thấy được nỗi lòng của nàng ta, Nguyệt Liên Chân cười bảo: “Công chúa chớ có lo. Cây liên tâm quả của Đàm Quyết sẽ chẳng ra hoa kết quả nổi đâu.”
Nhắc đến cây liên tâm quả của Đàm Quyết, ria mép của ông run giật dữ dội. Cây liên tâm quả chết tiệt đó đã trồng được mấy ngàn năm rồi, nhưng cho dù ông có chăm sóc kỹ lưỡng đến đâu thì mỗi năm, nó cũng chỉ ra đúng một chiếc lá rồi rụng đi. Nó chỉ cho biết mình vẫn còn sống, chứ chẳng thèm sinh trưởng. Cứ mỗi lần nhìn thấy nó là ông lại ứa gan, muốn nhổ nó lên và vứt đi cho xong.
“Thật sao?” Hai mắt của Hoa Tranh đỏ hoe, rưng rưng nhìn ông, trông mong ông gật đầu một cái.
Tuy Thiên hậu muốn Nguyệt Liên Chân đến đây là để nói vài lời cho Tam công chúa yên lòng, nhưng khi cân nhắc lại mọi chuyện, ông chẳng dám khẳng định bừa, bởi vì tình duyên của thần tiên rất phức tạp và đau đầu.
“Công chúa chớ có lo nghĩ nhiều, hãy nghỉ ngơi và tịnh dưỡng trước đi đã.”
***
Sau tai nạn ngã ngựa, Mai Sương Vũ được Hoàng hậu đưa về tẩm cung chăm sóc, nhưng đến đêm thứ hai thì bỗng dưng mất tích. Chẳng có một ai biết nàng ta đã đi đâu, kể cả Hoàng hậu.
Hơn ba tháng sau, Uông Thánh Đế đột nhiên bạo bệnh rồi băng hà. Uông Hoành chính thức lên ngôi, Diêu Thiên Tuyết được tiến cử vào vị trí Hoàng hậu tương lai của nước Lăng.
Quốc tang vừa kết thúc, Uông Nặc Thần bị phe cánh của Uông Hoành ngấm ngầm chèn ép, buộc hắn phải tuân theo di lệnh trước đó của tiên hoàng, dẫn binh đi thủ hộ vùng đất Tây Đô. Còn về Mai tướng quân, ông nhận lệnh trấn thủ vùng biên cương phía bắc, giáp với nước Đại An.
***
Hơn ba năm sau.
Trường Sinh Tự nằm trên đỉnh núi tuyết Cự Phong, vì địa thế hiểm trở và là nơi hoang vu cho nên chẳng thấy người lui tới.
Lúc này, bên bờ vực phía đông, dưới tán cây đào bạch hàng ngàn năm tuổi có một chàng thiếu niên mảnh khảnh mặc trang y màu lam. Tóc vấn hết lên cao để lộ một gương mặt trắng trẻo, sáng sủa, với ngũ quan hài hoà. Hai tay hắn chắp hờ sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn cả một vùng chỉ toàn là tuyết trắng.
Nhớ năm đó, trước khi rời khỏi Trường Sinh Tự này, Mai tướng quân có nói với hắn mấy câu: [Sương Vũ à! Con hãy ở lại đây, cố gắng dưỡng thương cho thật tốt. Năm năm sau, cha sẽ xin từ quan rồi đến đón con về. Sau đó, hai cha con chúng ta sẽ đến phía nam của nước Đại An sinh sống cùng với mẹ nhé?]
Có lẽ bây giờ, cả nhà họ đang ngồi ăn cơm cùng với nhau...
Từ phía hắn đứng, khi trông xa hơn sẽ thấy một con sông lớn chảy dài vô tận. Chỉ qua vài hôm nữa, nó lại đóng băng như mọi năm. Bên kia sông chính là vùng đất Tây Đô thuộc địa phận của nước Lăng, còn ở phía bên này - nơi hắn đang ở là lãnh địa của nước Liệp Lạc.
“Đã qua ba năm, mười tháng. Và đang bước sang tháng thứ mười một cũng được chín ngày rồi.”
Đột nhiên, phía sau hắn xuất hiện một lão già đầu trọc mặc Phật y chỉnh tề, tuổi tác cũng đã độ ngoài tám mươi nhưng trông bộ dạng vẫn còn rất khỏe mạnh và minh mẫn.
Ông ta thở dài, rồi lại hỏi hắn một câu vô cùng quen thuộc: “Ngươi còn muốn quấy rầy cuộc sống của lão già này thêm bao lâu nữa đây?”
Sau khi lãnh đủ hình phạt, Tam công chúa Hoa Tranh bị giam lỏng trong cung điện của mình.
Bỗng nhiên có một đoá hoa bồ công anh nhỏ từ đâu xuất hiện, cứ bay lượn vòng quanh các thiên binh đang đứng gác trước cửa cung. Nó rất nghịch ngợm, bay quét qua mũi của từng người, khiến ai cũng ngứa ngáy và hắc xì một phen rồi mới chịu rời đi.
Đoá hoa bồ công anh đó bay thẳng vào bên trong cung điện Linh Bích, đến khi va phải kết giới thì hoá thành một ông lão khoảng sáu mươi tuổi.
“Ôi, cái lưng già cỗi của ta.”
Nghe được tiếng than đau của Nguyệt Liên Chân thượng tiên, vị tiên nữ mặc lục y ngoái đầu nhìn thử. Khi trông thấy ông đang nằm sõng soài ở bên ngoài cửa phòng, nàng ta loạng choạng bước ra, trong lòng có chút mừng rỡ.
Công chúa Hoa Tranh hạ mình cầu khẩn, yếu ớt lên tiếng: “Xin hãy giúp ta với.”
Hoa Tranh mất hết hy vọng, cả người buông thõng, ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Mãi cho đến tận kiếp này, nàng và Đàm Quyết mới có một cơ hội để thành đôi, vậy mà...
Như thể nhìn thấy được nỗi lòng của nàng ta, Nguyệt Liên Chân cười bảo: “Công chúa chớ có lo. Cây liên tâm quả của Đàm Quyết sẽ chẳng ra hoa kết quả nổi đâu.”
Nhắc đến cây liên tâm quả của Đàm Quyết, ria mép của ông run giật dữ dội. Cây liên tâm quả chết tiệt đó đã trồng được mấy ngàn năm rồi, nhưng cho dù ông có chăm sóc kỹ lưỡng đến đâu thì mỗi năm, nó cũng chỉ ra đúng một chiếc lá rồi rụng đi. Nó chỉ cho biết mình vẫn còn sống, chứ chẳng thèm sinh trưởng. Cứ mỗi lần nhìn thấy nó là ông lại ứa gan, muốn nhổ nó lên và vứt đi cho xong.
Tuy Thiên hậu muốn Nguyệt Liên Chân đến đây là để nói vài lời cho Tam công chúa yên lòng, nhưng khi cân nhắc lại mọi chuyện, ông chẳng dám khẳng định bừa, bởi vì tình duyên của thần tiên rất phức tạp và đau đầu.
“Công chúa chớ có lo nghĩ nhiều, hãy nghỉ ngơi và tịnh dưỡng trước đi đã.”
***
Sau tai nạn ngã ngựa, Mai Sương Vũ được Hoàng hậu đưa về tẩm cung chăm sóc, nhưng đến đêm thứ hai thì bỗng dưng mất tích. Chẳng có một ai biết nàng ta đã đi đâu, kể cả Hoàng hậu.
Hơn ba tháng sau, Uông Thánh Đế đột nhiên bạo bệnh rồi băng hà. Uông Hoành chính thức lên ngôi, Diêu Thiên Tuyết được tiến cử vào vị trí Hoàng hậu tương lai của nước Lăng.
Quốc tang vừa kết thúc, Uông Nặc Thần bị phe cánh của Uông Hoành ngấm ngầm chèn ép, buộc hắn phải tuân theo di lệnh trước đó của tiên hoàng, dẫn binh đi thủ hộ vùng đất Tây Đô. Còn về Mai tướng quân, ông nhận lệnh trấn thủ vùng biên cương phía bắc, giáp với nước Đại An.
Hơn ba năm sau.
Trường Sinh Tự nằm trên đỉnh núi tuyết Cự Phong, vì địa thế hiểm trở và là nơi hoang vu cho nên chẳng thấy người lui tới.
Lúc này, bên bờ vực phía đông, dưới tán cây đào bạch hàng ngàn năm tuổi có một chàng thiếu niên mảnh khảnh mặc trang y màu lam. Tóc vấn hết lên cao để lộ một gương mặt trắng trẻo, sáng sủa, với ngũ quan hài hoà. Hai tay hắn chắp hờ sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn cả một vùng chỉ toàn là tuyết trắng.
Nhớ năm đó, trước khi rời khỏi Trường Sinh Tự này, Mai tướng quân có nói với hắn mấy câu: [Sương Vũ à! Con hãy ở lại đây, cố gắng dưỡng thương cho thật tốt. Năm năm sau, cha sẽ xin từ quan rồi đến đón con về. Sau đó, hai cha con chúng ta sẽ đến phía nam của nước Đại An sinh sống cùng với mẹ nhé?]
Có lẽ bây giờ, cả nhà họ đang ngồi ăn cơm cùng với nhau...
Từ phía hắn đứng, khi trông xa hơn sẽ thấy một con sông lớn chảy dài vô tận. Chỉ qua vài hôm nữa, nó lại đóng băng như mọi năm. Bên kia sông chính là vùng đất Tây Đô thuộc địa phận của nước Lăng, còn ở phía bên này - nơi hắn đang ở là lãnh địa của nước Liệp Lạc.
“Đã qua ba năm, mười tháng. Và đang bước sang tháng thứ mười một cũng được chín ngày rồi.”
Đột nhiên, phía sau hắn xuất hiện một lão già đầu trọc mặc Phật y chỉnh tề, tuổi tác cũng đã độ ngoài tám mươi nhưng trông bộ dạng vẫn còn rất khỏe mạnh và minh mẫn.
Ông ta thở dài, rồi lại hỏi hắn một câu vô cùng quen thuộc: “Ngươi còn muốn quấy rầy cuộc sống của lão già này thêm bao lâu nữa đây?”
3
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
