0 chữ
Chương 1
Chương 1: Tỷ muội tình thâm
Kể từ ngày Doanh Vương Đại Đế tạ thế, có rất nhiều vị Vương chủ đã nổi loạn, tự ý tách ra thành các quốc gia lớn nhỏ. Sau đó, bọn họ vì tranh giành quyền lực và lãnh thổ mà đánh chiếm lẫn nhau.
Ban đầu, lục địa Nam Huyền có tổng cộng mười lăm địa phận, nhưng qua nhiều năm tranh đoạt và phân chia, hiện chỉ còn lại chín địa phận - chín nước.
Sau khi quy phục nước Lăng, Mai Phong Bạch vẫn giữ lệnh thủ hộ tại vùng đất Tây Đô với chức vụ Hộ quốc Đại tướng quân, và cưới được một giai nhân. Nghe nói, vị giai nhân đó là em họ của Hoàng hậu nước Lăng.
Hai năm trôi qua, Mai phu nhân sinh hạ một cô con gái, đặt tên là Mai Sương Vũ. Năm Mai Sương Vũ lên bốn tuổi, Mai phu nhân đột ngột qua đời vì bệnh tật. Về sau, Mai tướng quân cũng không tiến thêm bước nữa.
Tám năm sau, cô con gái duy nhất của nhà Mai tướng quân được Thánh thượng ban hôn, định đến năm tròn mười sáu tuổi sẽ gả cho Ngũ hoàng tử Uông Hoành, con trai của Hoàng hậu. Song ngặt nỗi, Mai Sương Vũ từ nhỏ đã đem lòng yêu mến học trò của cha, là Nhị hoàng tử Uông Nặc Thần, con trai của Quý phi. Nhưng ông trời cũng biết trêu ngươi người khác thật, người mà Uông Nặc Thần thích lại là Diêu Thiên Tuyết, con gái của Thái úy.
Đến năm Mai Sương Vũ tròn mười bốn tuổi thì nhận được lệnh chuyển về Tế Đô Kinh sống, bắt đầu học lễ nghi trong cung lẫn trao dồi thêm cầm kỳ thi hoạ. Cũng vào năm đó, tên Ngũ hoàng tử mà nàng ấy ghét được sắc phong làm Thái tử. Còn Nhị hoàng tử Uông Nặc Thần được phong làm Vệ vương và nhận mệnh lệnh dẫn binh trấn giữ vùng đất Tây Đô thay cho Mai tướng quân sau khi Hoàng đế băng hà.
***
Mai Sương Vũ bước sang tuổi mười lăm.
Nhân ngày được nghỉ, Mai Sương Vũ lôi kéo Diêu Thiên Tuyết cùng mấy vị tiểu thư cũng theo học ở Mẫu Đức Viện trốn ra ngoại thành đua ngựa giải khuây.
Do tiết trời phương Bắc đang vào hè nên mặt trời còn chưa lên quá cao, mà đã cảm thấy nóng bức cả người. Trong khi mọi người đang chơi đùa vui vẻ ở một chỗ, Mai Sương Vũ và Diêu Thiên Tuyết cưỡi ngựa tản bộ, tán gẫu với nhau.
Khoảng một lúc sau, trên ngọn đồi cao.
“Thiên Tuyết tỷ!”
Đột nhiên, Mai Sương Vũ kéo dây cương, cho ngựa quay đầu lại: “Muội muốn hỏi tỷ một chuyện nhỏ, có được không ạ?”
Diêu Thiên Tuyết mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ cưng chiều pha chút trêu chọc: “Muội muốn hỏi tỷ một chuyện nhỏ gì?”
Mai Sương Vũ lại cư xử như trẻ con, đưa tay ra và yêu cầu vị Diêu tiểu thư kia phải ngoắc tay hứa trước: “Tỷ phải trả lời thật lòng với muội nha?”
Diêu Thiên Tuyết vui vẻ ngoéo lấy ngón tay của nàng: “Ừm.”
“Tuyết tỷ...” Sương Vũ! Đây là cơ hội cuối cùng rồi, nếu như ngươi còn do dự thì chỉ vài tháng nữa, ngươi sẽ là Thái tử phi, sẽ gả cho tên khốn kia!
Mai Sương Vũ lưỡng lự một hồi rồi mới hỏi, vừa nói vừa quan sát nét mặt của Diêu Thiên Tuyết: “Có phải tỷ cũng muốn trở thành Hoàng hậu tương lai của nước Lăng không?”
Nàng biết, không chỉ có mỗi tỷ ấy mà tất cả những cô tiểu thư danh môn kia đều có ước muốn đó!
Trước câu hỏi ấy, Diêu Thiên Tuyết chẳng thể hiện cảm xúc hay bày tỏ thái độ gì ra mặt. Bỗng nhiên, nàng ta vươn tay vuốt ve đầu con ngựa mà nàng đang cưỡi, rồi chậm rãi hỏi ngược lại.
“Muội không muốn sao?”
Mai Sương Vũ chẳng có chút do dự nào, liền dõng dạc đáp: “Muội không muốn làm Hoàng hậu, bởi vì muội thích Vệ vương!”
Diêu Thiên Tuyết điềm nhiên thu tay về, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng người tỷ muội thân thiết nhất của mình, bỗng cười hỏi: “Có thể xem như chúng ta chưa nói gì với nhau hay không?”
Mai Sương Vũ nhìn lướt qua tay của đối phương rồi siết chặt dây cương, nhoẻn miệng cười nói như không có chuyện gì xảy ra: “Mặt trời đã lên cao quá rồi, chúng ta hãy mau quay về lều trại thôi.”
Hóa ra trước giờ, trên cánh đồng cỏ xanh này có tận hai con cáo...
Nói đoạn, Mai Sương Vũ vừa thúc ngựa đi trước lại vừa hô to: “Mau đi thôi! Xem tỷ hay muội sẽ quay về lều trại trước?”
Diêu Thiên Tuyết cũng nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo, vừa gọi với giọng lo lắng, thế nhưng trên gương mặt vẫn giữ bình thản: “Sương Vũ, chạy chậm thôi!”
Sương Vũ... Muội chớ có oán hận tỷ...
Mai Sương Vũ không nghe lời, càng lúc càng thúc ngựa chạy thật nhanh về lều trại: “Chạy nhanh lên! Tỷ mau đuổi theo muội đi.”
Nàng còn chưa nói hết câu thì con ngựa đã l*иg lên dữ dội. Chỉ trong chớp mắt, nàng bị hất văng khỏi lưng ngựa và ngã lăn lộn xuống chân đồi...
Ban đầu, lục địa Nam Huyền có tổng cộng mười lăm địa phận, nhưng qua nhiều năm tranh đoạt và phân chia, hiện chỉ còn lại chín địa phận - chín nước.
Sau khi quy phục nước Lăng, Mai Phong Bạch vẫn giữ lệnh thủ hộ tại vùng đất Tây Đô với chức vụ Hộ quốc Đại tướng quân, và cưới được một giai nhân. Nghe nói, vị giai nhân đó là em họ của Hoàng hậu nước Lăng.
Hai năm trôi qua, Mai phu nhân sinh hạ một cô con gái, đặt tên là Mai Sương Vũ. Năm Mai Sương Vũ lên bốn tuổi, Mai phu nhân đột ngột qua đời vì bệnh tật. Về sau, Mai tướng quân cũng không tiến thêm bước nữa.
Đến năm Mai Sương Vũ tròn mười bốn tuổi thì nhận được lệnh chuyển về Tế Đô Kinh sống, bắt đầu học lễ nghi trong cung lẫn trao dồi thêm cầm kỳ thi hoạ. Cũng vào năm đó, tên Ngũ hoàng tử mà nàng ấy ghét được sắc phong làm Thái tử. Còn Nhị hoàng tử Uông Nặc Thần được phong làm Vệ vương và nhận mệnh lệnh dẫn binh trấn giữ vùng đất Tây Đô thay cho Mai tướng quân sau khi Hoàng đế băng hà.
Mai Sương Vũ bước sang tuổi mười lăm.
Nhân ngày được nghỉ, Mai Sương Vũ lôi kéo Diêu Thiên Tuyết cùng mấy vị tiểu thư cũng theo học ở Mẫu Đức Viện trốn ra ngoại thành đua ngựa giải khuây.
Do tiết trời phương Bắc đang vào hè nên mặt trời còn chưa lên quá cao, mà đã cảm thấy nóng bức cả người. Trong khi mọi người đang chơi đùa vui vẻ ở một chỗ, Mai Sương Vũ và Diêu Thiên Tuyết cưỡi ngựa tản bộ, tán gẫu với nhau.
Khoảng một lúc sau, trên ngọn đồi cao.
“Thiên Tuyết tỷ!”
Đột nhiên, Mai Sương Vũ kéo dây cương, cho ngựa quay đầu lại: “Muội muốn hỏi tỷ một chuyện nhỏ, có được không ạ?”
Diêu Thiên Tuyết mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ cưng chiều pha chút trêu chọc: “Muội muốn hỏi tỷ một chuyện nhỏ gì?”
Mai Sương Vũ lại cư xử như trẻ con, đưa tay ra và yêu cầu vị Diêu tiểu thư kia phải ngoắc tay hứa trước: “Tỷ phải trả lời thật lòng với muội nha?”
“Tuyết tỷ...” Sương Vũ! Đây là cơ hội cuối cùng rồi, nếu như ngươi còn do dự thì chỉ vài tháng nữa, ngươi sẽ là Thái tử phi, sẽ gả cho tên khốn kia!
Mai Sương Vũ lưỡng lự một hồi rồi mới hỏi, vừa nói vừa quan sát nét mặt của Diêu Thiên Tuyết: “Có phải tỷ cũng muốn trở thành Hoàng hậu tương lai của nước Lăng không?”
Nàng biết, không chỉ có mỗi tỷ ấy mà tất cả những cô tiểu thư danh môn kia đều có ước muốn đó!
Trước câu hỏi ấy, Diêu Thiên Tuyết chẳng thể hiện cảm xúc hay bày tỏ thái độ gì ra mặt. Bỗng nhiên, nàng ta vươn tay vuốt ve đầu con ngựa mà nàng đang cưỡi, rồi chậm rãi hỏi ngược lại.
“Muội không muốn sao?”
Mai Sương Vũ chẳng có chút do dự nào, liền dõng dạc đáp: “Muội không muốn làm Hoàng hậu, bởi vì muội thích Vệ vương!”
Diêu Thiên Tuyết điềm nhiên thu tay về, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng người tỷ muội thân thiết nhất của mình, bỗng cười hỏi: “Có thể xem như chúng ta chưa nói gì với nhau hay không?”
Mai Sương Vũ nhìn lướt qua tay của đối phương rồi siết chặt dây cương, nhoẻn miệng cười nói như không có chuyện gì xảy ra: “Mặt trời đã lên cao quá rồi, chúng ta hãy mau quay về lều trại thôi.”
Hóa ra trước giờ, trên cánh đồng cỏ xanh này có tận hai con cáo...
Nói đoạn, Mai Sương Vũ vừa thúc ngựa đi trước lại vừa hô to: “Mau đi thôi! Xem tỷ hay muội sẽ quay về lều trại trước?”
Diêu Thiên Tuyết cũng nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo, vừa gọi với giọng lo lắng, thế nhưng trên gương mặt vẫn giữ bình thản: “Sương Vũ, chạy chậm thôi!”
Sương Vũ... Muội chớ có oán hận tỷ...
Mai Sương Vũ không nghe lời, càng lúc càng thúc ngựa chạy thật nhanh về lều trại: “Chạy nhanh lên! Tỷ mau đuổi theo muội đi.”
Nàng còn chưa nói hết câu thì con ngựa đã l*иg lên dữ dội. Chỉ trong chớp mắt, nàng bị hất văng khỏi lưng ngựa và ngã lăn lộn xuống chân đồi...
3
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
