0 chữ
Chương 40
Chương 40: Tin lời cô ta thế sao?
Thấy hai người phản ứng lại trong chốc lát, ánh mắt từ mê mang dần dần trở nên tỉnh táo, lúc này cô mới tiếp tục nói:
“Đây là nguyên nhân thứ nhất có thể loại trừ khả năng Lý Ngọc Đình trúng tà. Còn có nguyên nhân thứ hai...”
Lương An Vãn bỗng nhiên dừng lại, hỏi Chu Hà: “Nhà cô ở đâu?”
Chu Hà có chút mê mang, không biết Lương An Vãn đã đứng ở trong nhà của cô ấy rồi nhưng tại sao còn muốn hỏi vấn đề này.
Nhưng khi cô ấy đối diện với ánh mắt trầm tĩnh như nước của Lương An Vãn, không tự chủ được mà trả lời: “Ở huyện Ngọc Sơn.”
Lương An Vãn gật đầu: “Không sai, vậy chắc là cô cũng biết, huyện Ngọc Sơn có một khu thắng cảnh nổi tiếng toàn quốc – núi Tam Thanh phải không?”
Lần này không đợi Chu Hà trả lời, cô trực tiếp nói: “Trong khu thắng cảnh núi Tam Thanh có kiến trúc Đạo gia truyền từ cổ đại đến thời nay của nước ta, đạo pháp vô cùng nồng đậm, tà ma âm quỷ bình thường căn bản không dám tới gần. Vừa mới tới gần, chỉ sợ còn chưa kịp làm chuyện ác thì đã bị lực lượng tích góp từng tí một của núi Tam Thanh trực tiếp đánh gϊếŧ rồi.”
Cho nên không thể nào là tà ma quấn thân được.
Lý Đằng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đuổi kịp suy nghĩ của Lương An Vãn.
Anh ta nhíu mày: “Những gì cô nói tôi đều hiểu. Nhưng nếu không phải trúng tà, vậy Đình Đình nhà tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Là mất hồn.” Lương An Vãn chậm rãi phun ra ba chữ, sau đó phản ứng lại có lẽ Chu Hà và Lý Đằng không hiểu đây là ý gì, lại tri chu đáo giải thích: “Cái gọi là mất hồn, chính là chỉ trong lúc chịu phải kinh sợ cực lớn, ba hồn bảy phách của con người sẽ bị dọa mất. Bình thường người có mệnh cách càng yếu thì càng dễ bị mất hồn, Đình Đình nhà anh còn nhỏ tuổi, mệnh cách bất ổn, cho nên mới mất hồn phách.”
Lý Đằng nghe xong, quay đầu trách móc Chu Hà: “Ngày hôm qua Đình Đình đã đi chơi ở đâu, sao lại dọa đứa nhỏ thành như vậy?”
Chu Hà bị trút giận mắng một trận, sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó mới xắn tay áo lên không phục mà oán trách: “Anh chỉ biết nói tôi, hôm qua anh thà rằng chạy đến sòng bài chơi mạt chược, cũng không muốn trông coi đứa nhỏ. Tôi vừa phải nấu cơm vừa phải chăm sóc cho đứa nhỏ, anh cho rằng tôi có ba đầu sáu tay à?”
Nhìn thấy hai vợ chồng sắp cãi nhau về vấn đề giáo dục con cái, Lương An Vãn vội vàng đau đầu chen vào ngăn cản: “Hồn phách rời khỏi cơ thể càng lâu thì sẽ càng khó trở về cơ thể hơn. Chẳng lẽ hai người định cãi nhau lãng phí thời gian sao?”
“Hừ!”
Chu Hà và Lý Đằng liếc nhau, từ trong mũi hừ một hơi. Mặc dù trong lòng phẫn nộ chưa bình tĩnh lại, nhưng cũng không ầm ĩ nữa.
Lý Đằng hỏi: “Đại sư, nếu cô đã nói như vậy rồi, chắc là sẽ có biện pháp giúp Đình Đình tìm lại hồn phách đã mất nhỉ?”
Lương An Vãn gật đầu, mới vừa mở miệng, âm tiết ở đầu lưỡi còn chưa kịp phát ra, một giọng nói hung tàn bỗng nhiên ngắt lời nói: “Hai người chứ tin vào lời nói của con nhóc lông vàng này thế sao?”
Nghe thấy vậy, tầm mắt của mọi người không khỏi theo âm thanh mà nhìn về phía lão già gầy gò đang lên tiếng kia.
Lúc này ông ta không hề che dấu biểu cảm hung ác nham hiểm trên mặt, hạ thấp âm thanh: "Con nhóc lông vàng này tùy tiện biên diễn ra thứ gạt người, đúng là đã dọa được mấy người rồi. Cũng đừng quên, là do con nhóc này tự nói tiền Ngũ Đế là linh khí trừ tà, nếu như con gái nhà hai người không trúng tà, vậy tại sao sau khi đặt tiền Ngũ Đế lên thì cô bé không còn gặp ác mộng nữa?”
“Đây là nguyên nhân thứ nhất có thể loại trừ khả năng Lý Ngọc Đình trúng tà. Còn có nguyên nhân thứ hai...”
Lương An Vãn bỗng nhiên dừng lại, hỏi Chu Hà: “Nhà cô ở đâu?”
Chu Hà có chút mê mang, không biết Lương An Vãn đã đứng ở trong nhà của cô ấy rồi nhưng tại sao còn muốn hỏi vấn đề này.
Nhưng khi cô ấy đối diện với ánh mắt trầm tĩnh như nước của Lương An Vãn, không tự chủ được mà trả lời: “Ở huyện Ngọc Sơn.”
Lương An Vãn gật đầu: “Không sai, vậy chắc là cô cũng biết, huyện Ngọc Sơn có một khu thắng cảnh nổi tiếng toàn quốc – núi Tam Thanh phải không?”
Lần này không đợi Chu Hà trả lời, cô trực tiếp nói: “Trong khu thắng cảnh núi Tam Thanh có kiến trúc Đạo gia truyền từ cổ đại đến thời nay của nước ta, đạo pháp vô cùng nồng đậm, tà ma âm quỷ bình thường căn bản không dám tới gần. Vừa mới tới gần, chỉ sợ còn chưa kịp làm chuyện ác thì đã bị lực lượng tích góp từng tí một của núi Tam Thanh trực tiếp đánh gϊếŧ rồi.”
Lý Đằng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đuổi kịp suy nghĩ của Lương An Vãn.
Anh ta nhíu mày: “Những gì cô nói tôi đều hiểu. Nhưng nếu không phải trúng tà, vậy Đình Đình nhà tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Là mất hồn.” Lương An Vãn chậm rãi phun ra ba chữ, sau đó phản ứng lại có lẽ Chu Hà và Lý Đằng không hiểu đây là ý gì, lại tri chu đáo giải thích: “Cái gọi là mất hồn, chính là chỉ trong lúc chịu phải kinh sợ cực lớn, ba hồn bảy phách của con người sẽ bị dọa mất. Bình thường người có mệnh cách càng yếu thì càng dễ bị mất hồn, Đình Đình nhà anh còn nhỏ tuổi, mệnh cách bất ổn, cho nên mới mất hồn phách.”
Lý Đằng nghe xong, quay đầu trách móc Chu Hà: “Ngày hôm qua Đình Đình đã đi chơi ở đâu, sao lại dọa đứa nhỏ thành như vậy?”
Nhìn thấy hai vợ chồng sắp cãi nhau về vấn đề giáo dục con cái, Lương An Vãn vội vàng đau đầu chen vào ngăn cản: “Hồn phách rời khỏi cơ thể càng lâu thì sẽ càng khó trở về cơ thể hơn. Chẳng lẽ hai người định cãi nhau lãng phí thời gian sao?”
“Hừ!”
Chu Hà và Lý Đằng liếc nhau, từ trong mũi hừ một hơi. Mặc dù trong lòng phẫn nộ chưa bình tĩnh lại, nhưng cũng không ầm ĩ nữa.
Lý Đằng hỏi: “Đại sư, nếu cô đã nói như vậy rồi, chắc là sẽ có biện pháp giúp Đình Đình tìm lại hồn phách đã mất nhỉ?”
Nghe thấy vậy, tầm mắt của mọi người không khỏi theo âm thanh mà nhìn về phía lão già gầy gò đang lên tiếng kia.
Lúc này ông ta không hề che dấu biểu cảm hung ác nham hiểm trên mặt, hạ thấp âm thanh: "Con nhóc lông vàng này tùy tiện biên diễn ra thứ gạt người, đúng là đã dọa được mấy người rồi. Cũng đừng quên, là do con nhóc này tự nói tiền Ngũ Đế là linh khí trừ tà, nếu như con gái nhà hai người không trúng tà, vậy tại sao sau khi đặt tiền Ngũ Đế lên thì cô bé không còn gặp ác mộng nữa?”
11
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
