0 chữ
Chương 39
Chương 39: Đã tốt nghiệp ngữ văn tiểu học chưa?
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, giọng nói Lương An Vãn đột nhiên cắt đứt động tác giao dịch của Lý Đằng.
Anh ta cau mày, trong lòng có chút tức giận.
Ấn tượng đầu tiên của Lý Đằng đối với Lương An Vãn vốn đã không tốt, cảm thấy cô đến đây là để hãm hại lừa gạt, bây giờ lại nghe thấy cô nói như vậy, còn tưởng rằng người này thấy tiền sáng mắt, cố ý tranh vụ làm ăn với lão già này.
Anh ta có hơi không kiên nhẫn mà ngước mắt lên, nhưng khi ánh mắt tràn đầy sự thù địch chạm đến ánh mắt bình tĩnh của Lương An Vãn, giống như một chậu nước lạnh từ trên đầu xối xuống, dập tắt sự nôn nóng bất an trong lòng anh ta.
Lý Đằng thoáng chốc tỉnh táo hơn rất nhiều, yết hầu của anh ta giật giật, hỏi: “Cô có ý gì?”
“Người ngoài chỉ biết tiền Ngũ Đế là linh khí phong thủy lợi hại, nhưng lại không biết tiền Ngũ Đế cũng chia thành Ngũ Đế lớn và Ngũ Đế nhỏ.” Lương An Vãn không trực tiếp giải thích, ngược lại giới thiệu: “Chế tác Ngũ Đế nhỏ chính là tiền cổ của năm vị hoàng đế Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh thời nhà Thanh. Thế nhưng Ngũ Đế lớn phân biệt là Tần Bán Lượng thời Tần Thủy Hoàng, Hán Ngũ Bạt thời Hán Vũ Đế, Khai Nguyên Thông Bảo thời Đường Thái Tông, Tống Nguyên Thông Bảo thời Tống Thái Tổ và Vĩnh Lạc Thông Bảo thời Minh Thành Tổ.”
“Tuy rằng Ngũ Đế nhỏ càng lưu thông hơn, nhưng lịch sử của Ngũ Đế lớn càng lâu đời hơn, sô lượng còn tồn tại trên thế gian cũng càng ít hơn, giá trị và công dụng cao hơn Ngũ Đế nhỏ mấy lần. Một bộ tiền Ngũ Đế lớn hoàn chỉnh ít nhất cũng phải hơn mấy chục ngàn tệ.” Lương An Vãn dừng lại một chút, chỉ vào hộp gấm mà lão già gầy đang nắm chặt: “Tuy nhiên, tiền Ngũ Đế của ông ta là Ngũ Đế nhỏ, cũng không đáng một triệu tệ.”
Đừng nói là Ngũ Đế nhỏ, cho dù là Ngũ Đế lớn cũng hiếm khi có thể lên đến giá trị một triệu tệ này.
Lương An Vãn giơ ngón trỏ mảnh khảnh lên: “Đây là thứ nhất, thứ hai, tiền Ngũ Đế không thể trị tận gốc cho con gái của anh.”
Cô thả lỏng lông mày, ánh mắt đảo qua Chu Hà và Lý Đằng, cuối cùng nhìn chằm về phía lão già, chậm rãi nói: “Tôi vừa mới nói sẽ không trừ tà, ý là không cần trừ tà, chứ không phải không hiểu trừ tà. Vị đại sư này, ông tốt nghiệp ngữ văn tiểu học chưa, có biết sự khác biệt giữa hai nghĩa đó không?”
“Phốc!” Đặng Đông Thanh hả giận mà cười nhạo một tiếng, cũng học theo dáng vẻ của Lương An Vãn, cố ý đọc lại hai chữ nào đó: “Đại sư, tôi thấy ông hình như chưa kịp phản ứng lại lắm, đúng lúc hồi nhỏ tôi là đại biểu của môn ngữ văn, để tôi giải thích cho ông một chút: “Sẽ không” ở phía trước là không cần làm, “không hiểu” ở phía sau là không rõ phải làm như thế nào, nhưng mà ý của bọn tôi là không cần làm, ông nghe có hiểu không?”
Mặt lão già gầy gò tức thành màu gan heo, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Tôi mặc kệ cô cần hay không cần gì. Cô nói nhiều như vậy chính là muốn cố ý bôi nhọ tôi đúng không? Tiền Ngũ Đế của tôi có thể chữa trị cho Lý Ngọc Đình, loại trừ tà ma trên người cô bé, vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy.”
Nói xong, ông ta ra vẻ dương dương đắc ý nâng cằm lên, khinh thường mà dùng khóe mắt liếc Lương An Vãn: “Đây là công hiệu thật sự, chứ không phải cô mở miệng là có thể làm được."
Lương An Vãn hoàn toàn không bị ông ta khıêυ khí©h, nhẹ nhàng dời tầm mắt, trịnh trọng nói với Lý Đằng: “Sở dĩ tôi nói không cần trừ tà, là bởi vì bé gái nhà anh cũng không bị tà ma quấn lấy.”
Còn không đợi Lý Đằng mở miệng, Chu Hà đã hoài nghi hỏi: “Không phải tà ma, vậy tại sao Đình Đình lại như vậy?”
Hiển nhiên là do vừa rồi Lương An Vãn phổ cập khoa học về tiền Ngũ Đế nên đã hơi vãn hồi lại hình tượng của cô ở trong lòng Chu Hà, tuy rằng ngữ khí lúc Chu Hà nói chuyện vẫn mang theo vẻ nghi ngờ như cũ, nhưng cũng không còn kích động như thế nữa.
Lương An Vãn nói: “Bình thường, giữa mặt của người trúng tà đều sẽ bị quấn khí đen. Tà quấy là thứ không thể lộ ra ánh sáng, chỉ có thể từ từ quấn lấy ký chủ, khiến thân thể của ký chủ theo thời gian trôi qua mà càng lúc càng suy yếu, hiếm khi mới ngày đầu tiên mà đã khiến cho ký chủ hôn mê, mơ ác mộng, nói mớ. Nếu như tà quấy kia thật sự có bản lĩnh lớn như vậy thì đã tiến hóa thành ác quỷ từ lâu rồi, cũng sẽ không chỉ nhìn chằm chằm vào đứa bé 6 tuổi, mà là chọn lựa người trưởng thành càng có tinh khí hơn.”
Cô dừng lại một chút, giống như là muốn để cho Chu Hà và Lý Đằng có một chút thời gian suy nghĩ.
Anh ta cau mày, trong lòng có chút tức giận.
Ấn tượng đầu tiên của Lý Đằng đối với Lương An Vãn vốn đã không tốt, cảm thấy cô đến đây là để hãm hại lừa gạt, bây giờ lại nghe thấy cô nói như vậy, còn tưởng rằng người này thấy tiền sáng mắt, cố ý tranh vụ làm ăn với lão già này.
Anh ta có hơi không kiên nhẫn mà ngước mắt lên, nhưng khi ánh mắt tràn đầy sự thù địch chạm đến ánh mắt bình tĩnh của Lương An Vãn, giống như một chậu nước lạnh từ trên đầu xối xuống, dập tắt sự nôn nóng bất an trong lòng anh ta.
Lý Đằng thoáng chốc tỉnh táo hơn rất nhiều, yết hầu của anh ta giật giật, hỏi: “Cô có ý gì?”
“Người ngoài chỉ biết tiền Ngũ Đế là linh khí phong thủy lợi hại, nhưng lại không biết tiền Ngũ Đế cũng chia thành Ngũ Đế lớn và Ngũ Đế nhỏ.” Lương An Vãn không trực tiếp giải thích, ngược lại giới thiệu: “Chế tác Ngũ Đế nhỏ chính là tiền cổ của năm vị hoàng đế Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh thời nhà Thanh. Thế nhưng Ngũ Đế lớn phân biệt là Tần Bán Lượng thời Tần Thủy Hoàng, Hán Ngũ Bạt thời Hán Vũ Đế, Khai Nguyên Thông Bảo thời Đường Thái Tông, Tống Nguyên Thông Bảo thời Tống Thái Tổ và Vĩnh Lạc Thông Bảo thời Minh Thành Tổ.”
Đừng nói là Ngũ Đế nhỏ, cho dù là Ngũ Đế lớn cũng hiếm khi có thể lên đến giá trị một triệu tệ này.
Lương An Vãn giơ ngón trỏ mảnh khảnh lên: “Đây là thứ nhất, thứ hai, tiền Ngũ Đế không thể trị tận gốc cho con gái của anh.”
Cô thả lỏng lông mày, ánh mắt đảo qua Chu Hà và Lý Đằng, cuối cùng nhìn chằm về phía lão già, chậm rãi nói: “Tôi vừa mới nói sẽ không trừ tà, ý là không cần trừ tà, chứ không phải không hiểu trừ tà. Vị đại sư này, ông tốt nghiệp ngữ văn tiểu học chưa, có biết sự khác biệt giữa hai nghĩa đó không?”
Mặt lão già gầy gò tức thành màu gan heo, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Tôi mặc kệ cô cần hay không cần gì. Cô nói nhiều như vậy chính là muốn cố ý bôi nhọ tôi đúng không? Tiền Ngũ Đế của tôi có thể chữa trị cho Lý Ngọc Đình, loại trừ tà ma trên người cô bé, vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy.”
Nói xong, ông ta ra vẻ dương dương đắc ý nâng cằm lên, khinh thường mà dùng khóe mắt liếc Lương An Vãn: “Đây là công hiệu thật sự, chứ không phải cô mở miệng là có thể làm được."
Còn không đợi Lý Đằng mở miệng, Chu Hà đã hoài nghi hỏi: “Không phải tà ma, vậy tại sao Đình Đình lại như vậy?”
Hiển nhiên là do vừa rồi Lương An Vãn phổ cập khoa học về tiền Ngũ Đế nên đã hơi vãn hồi lại hình tượng của cô ở trong lòng Chu Hà, tuy rằng ngữ khí lúc Chu Hà nói chuyện vẫn mang theo vẻ nghi ngờ như cũ, nhưng cũng không còn kích động như thế nữa.
Lương An Vãn nói: “Bình thường, giữa mặt của người trúng tà đều sẽ bị quấn khí đen. Tà quấy là thứ không thể lộ ra ánh sáng, chỉ có thể từ từ quấn lấy ký chủ, khiến thân thể của ký chủ theo thời gian trôi qua mà càng lúc càng suy yếu, hiếm khi mới ngày đầu tiên mà đã khiến cho ký chủ hôn mê, mơ ác mộng, nói mớ. Nếu như tà quấy kia thật sự có bản lĩnh lớn như vậy thì đã tiến hóa thành ác quỷ từ lâu rồi, cũng sẽ không chỉ nhìn chằm chằm vào đứa bé 6 tuổi, mà là chọn lựa người trưởng thành càng có tinh khí hơn.”
Cô dừng lại một chút, giống như là muốn để cho Chu Hà và Lý Đằng có một chút thời gian suy nghĩ.
5
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
