TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 184
Chương 183: Hôm nay là ngày gì vậy

Không ai ngờ được lần này Tần Tranh vậy mà không ném bữa sáng đi như mọi lần, chỉ là vẫn tiếp tục chê bai đủ kiểu.

“Chuyện đơn giản như vậy cô cũng làm không xong, cô nghĩ mình xứng đáng với số tiền tôi trả cho cô à?”

An Đào trong lòng cười khẩy: Đáng chứ, bà đây là hàng hiếm đấy! Nhưng ngoài mặt vẫn chẳng nói gì, chỉ nở một nụ cười giả trân khiến Tần Tranh nhìn mà chán hẳn. Anh chẳng thèm động đũa vào bữa sáng cô làm, đi thẳng lên lầu thay đồ rồi ra ngoài.

Đồ thần kinh. An Đào bực bội không hiểu, dứt khoát kéo phần sữa và trứng về phía mình.

Bỏ mặc ánh mắt của người giúp việc đứng gần đó, An Đào há miệng cắn một miếng trứng ốp-la lớn. Vỏ ngoài giòn tan, lòng trắng và lòng đỏ trứng mềm mịn béo ngậy, quyện lại tạo thành hương vị tuyệt hảo.

Cô đúng là thiên tài, trứng chiên mà cũng ngon đến vậy! An Đào trong lòng âm thầm tự tặng bản thân một tràng pháo tay. Sáng sớm dậy đến giờ cô còn chưa ăn gì, giờ Tần Tranh không ăn thì coi như có lộc trời cho.

Vừa ăn xong, một người quản gia tóc búi gọn gàng, búi tóc chặt chẽ, mặc bộ đồng phục nghiêm chỉnh bước đến trước mặt cô, sắc mặt nghiêm nghị.

“Thiếu gia dặn, cô phải phụ trách toàn bộ công việc vệ sinh trong nhà. Mỗi ngày đều phải dọn dẹp toàn bộ mới được nghỉ.”

Quản gia bắt đầu liệt kê một loạt yêu cầu vệ sinh: “Tất cả mặt sàn, thảm phải hút bụi ba lần, sàn gỗ phải quỳ xuống lau ba lần bằng tay, mỗi ba ngày phải đánh bóng một lần. Tất cả đồ nội thất bằng da phải dùng sản phẩm chuyên dụng để lau kỹ. Cầu thang, bệ cửa sổ, góc nhà, khe tường bất kỳ góc khuất nào cũng không được có bụi.”

“Chỗ cao có dụng cụ riêng, lau kính phải nhẹ nhàng. Đồ trang trí trong nhà rất đắt, nếu làm vỡ thì phải bồi thường theo giá. Phòng làm việc của thiếu gia thì cấm vào. Cấm tiệt luôn căn phòng cửa trắng ở tầng ba trong cùng.”

Quản gia nói một hơi dài không nghỉ, rồi kết luận: “Được rồi, cô có thể bắt đầu rồi.”

Khóe miệng An Đào khẽ giật. Bắt đầu rồi? Bắt đầu cái gì chứ?

Căn biệt thự này có đến ba tầng! Chỉ riêng phần lau sàn thôi cũng đủ khiến cô làm không hết trong một ngày, huống gì còn những chuyện lắt nhắt khác nữa. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

“Tôi biết rồi. Dụng cụ vệ sinh để ở đâu?”

Giọng nói của An Đào rất bình tĩnh, không mang theo chút oán giận nào. Dùng lao động đổi lấy thù lao, là điều quá đỗi bình thường. Cô bóp nhẹ đầu ngón tay vết thương rát nhói khiến đầu óc càng thêm tỉnh táo. Nghĩ lại thì, thật ra vẫn là món hời đấy chứ?

Khi Tần Tranh quay về, An Đào đã lau xong toàn bộ sàn nhà, lúc này đang dọn dẹp những ngóc ngách khó chạm tới nhất trong căn nhà.

Cô đã quỳ trên sàn liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ, lưng gần như cứng đờ, đến mức không thể thẳng người nổi. Cơ thể khẽ nghiêng lệch một cách bất đắc dĩ.

Cô đang lau một giá gỗ lim, bên trên chạm khắc hoa văn rất tinh xảo, nhìn thì đẹp nhưng lau chùi thì cực kỳ phiền phức.

Để tiện cho việc làm việc, An Đào buộc tóc lên, vài sợi tóc mai hai bên mặt bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính chặt vào gò má, trông vô cùng lôi thôi. Cô cầm giẻ lau, từng chút từng chút lau sạch từng kẽ bám bẩn mà chẳng hề phát hiện Tần Tranh đã xuất hiện phía sau.

Tần Tranh cố tình nhẹ chân bước tới, đột nhiên lên tiếng. An Đào giật mình, tay khẽ run khiến giẻ lau móc vào một hoa văn trên giá, cả chiếc giá bị nghiêng đi một chút.

Trên giá có đặt một chiếc bình hoa thân tròn, thân bình nghiêng theo, rồi choang vỡ tan tành.

Sắc mặt An Đào vốn đã tái nhợt, nay lại càng trắng bệch.

Tần Tranh nở nụ cười lạnh, giọng châm chọc: “Bình mai thời Thanh, đấu giá với giá một triệu tám đấy.”

“...”

Anh tưởng rằng An Đào sẽ giống như hôm đó trong khách sạn, giận dữ gào lên. Hoặc như hôm qua như một con nhím bật lại ngay lập tức.

Nhưng Tần Tranh đợi một lúc lại chẳng thấy cô nói gì. Môi cô khô nứt, có vết trắng nhợt, mím chặt lại, không phát ra một âm thanh. Một lúc sau, An Đào mới ngồi xuống, tháo găng tay, bắt đầu nhặt từng mảnh gốm vỡ.

Đồng tử Tần Tranh thoáng co lại vừa rồi cô đeo găng tay, giờ tháo ra thì một ngón tay đã đỏ rực!

Anh cầm lấy chiếc găng lộn ngược lại, lắc nhẹ rất nhanh, vài giọt máu đỏ từ trong chảy ra.

Vết thương sáng nay cô không hề băng bó? Vẫn cứ thế đeo găng mà làm việc cả ngày?

Tần Tranh không hiểu vì sao mình lại bốc hỏa đến thế. Anh đá văng mảnh vỡ cô đang định nhặt, túm lấy cổ áo cô kéo lên, không chút khách khí ném cô sang một bên.

“Biến mình thành ra thế này là để ai thương xót hả? Cô tưởng làm vậy sẽ khiến người ta đồng cảm với cô à?”

An Đào loạng choạng đứng vững lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Tranh, không hề có chút yếu thế nào: “Anh nhầm rồi. Tôi chưa từng trông mong ai thương hại.”

“Tôi tới đây là để làm việc kiếm tiền. Một vết thương thôi, chưa đủ khiến tôi yếu đuối.”

Tần Tranh cười lạnh: “Thật sao? Vậy thì tôi muốn xem cô có thể kiên trì được đến đâu!”

Ánh mắt anh liếc qua bàn tay cô, vết máu đỏ nổi bật khiến anh càng gai mắt. Anh muốn xem, người phụ nữ này còn cứng được đến bao giờ!

An Đào nhìn bóng lưng Tần Tranh rời đi, khẽ bĩu môi đầy khinh thường. Thế là gì chứ? Bản lĩnh chịu đựng của cô còn tốt lắm! Vì ba, có cực hơn nữa cũng không là gì cả!

Sáng sớm, Bạch Vị Ương tỉnh dậy vì nóng.

Cô mở mắt ra, phát hiện toàn thân mình đang bị Lăng Túc ôm chặt cứng trong lòng, không chừa lại lấy một khe hở.

Điều khiến cô cạn lời hơn nữa là một thứ vũ khí nguy hiểm nào đó đang gắn chặt lấy cô, đầy áp lực, và truyền tải rõ ràng một loại khát khao khó nói nên lời.

Bạch Vị Ương không nhịn được đẩy anh một cái: “Anh không cần đi sớm à hôm nay?”

Lăng Túc chỉ hơi cử động một chút, thân thể lại càng dán sát lấy cô hơn: “Anh chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn chôn vùi trong em, đến tận thiên hoang địa lão.”

“Lăng Túc!”

Bạch Vị Ương đỏ bừng cả tai, xấu hổ đến mức giọng cũng cao lên. Người đàn ông này thật là! Mấy lời như vậy mà anh nói ra không hề ngượng ngùng sao?

“Thì sao, anh nói sự thật thôi mà.” Lăng Túc vẻ mặt hoàn toàn vô tội, trước sự phản kháng quyết liệt của cô, anh mới chịu kiềm chế cái ý định đang ngứa ngáy muốn hành động.

Vừa vuốt ve phần eo mềm mại của Bạch Vị Ương, anh vừa dịu giọng hỏi: “Em biết hôm nay là ngày gì không?”

Bạch Vị Ương sững lại một giây, rồi khóe môi khẽ cong lên. Sao cô lại không biết chứ? Hôm nay là kỷ niệm tròn nửa năm ngày cưới của hai người. Đã nửa năm rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật.

Nghĩ lại lúc mới kết hôn, Bạch Vị Ương chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày tình cảm giữa cô và Lăng Túc lại có thể tốt đến mức này.

“Em biết chứ, em còn chuẩn bị quà cho anh nữa.” Bạch Vị Ương đột nhiên chui ra khỏi vòng tay Lăng Túc, mặc nguyên bộ đồ ngủ, chân trần nhảy xuống giường, mở tủ lấy ra một chiếc túi quà đã chuẩn bị từ trước.

Cô quay lại giường, đưa túi cho Lăng Túc: “Em chuẩn bị từ sớm rồi, chỉ là sợ anh quên nên không dám nhắc.”

Nếu chỉ có mình cô nhớ thì sao? Nếu Lăng Túc không hề để tâm thì sao? Sự lo lắng từng có trong lòng Bạch Vị Ương, vào khoảnh khắc anh chủ động nhắc đến ngày hôm nay, đều hóa thành từng dòng ngọt ngào len lỏi khắp tim. Lăng Túc nhận lấy túi, mở ra bên trong là một chiếc ví da.

14

0

3 tháng trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.