0 chữ
Chương 183
Chương 182: Em thấy xe của anh rồi
Lăng Túc:【Bán em đi, rồi nằm trên giường đếm tiền cười hề hề.】
Bạch Vị Ương:【Anh dám à!】
Lăng Túc:【Tất nhiên không dám, bà xã Lăng.】
Thế mới đúng chứ. Bạch Vị Ương cất điện thoại đi, gọi phục vụ tính tiền.
“Thưa cô, tổng cộng là một trăm sáu mươi tám tệ, có thể thanh toán bằng Liên Võng Phụ*.”
Nghe đến ba chữ “Liên Võng Phụ”, lòng Bạch Vị Ương chợt ấm lại, khẽ cười: “Quán các anh cũng cài đặt hệ thống này rồi à?”
“Giờ ai mà dám không cài chứ? Khách vừa bước vào là hỏi có hỗ trợ thanh toán Liên Võng Phụ không, lỡ mà không có, khách quay đầu đi luôn thì sao?”
Khóe môi Bạch Vị Ương cong lên, lấy điện thoại ra: “Vậy thì tôi cũng dùng Liên Võng Phụ nhé.”
“Vâng ạ, mời cô qua quầy thanh toán.”
Bạch Vị Ương cầm túi xách đi theo tới quầy, lấy điện thoại quét mã. Trong lúc chờ xác nhận thanh toán, cô vô thức liếc ra ngoài cửa sổ nụ cười lập tức cứng lại trên môi.
Trên con đường xe cộ tấp nập, chiếc Mercedes của Bạch Trình An lướt qua. Qua ô cửa kính hạ xuống, cô thấy rõ ràng bên cạnh anh là một người phụ nữ đang nép sát vào người. Bạch Vị Ương như một cơn gió lao vọt ra khỏi quán, chạy được mấy bước lại khựng lại.
Chiếc xe đã biến mất trong dòng xe đông đúc.
Chẳng lẽ mình hoa mắt? Sao bên cạnh anh hai lại có một người phụ nữ, lại còn thân mật như vậy? Bạch Vị Ương lặng lẽ đứng đó vài giây, định lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Trình An, nhưng sờ khắp người mới phát hiện để quên điện thoại trong quán.
Quay lại lấy máy xong, lúc chuẩn bị gọi thì cô đã bình tĩnh lại. Người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là Tôn Linh. Nếu lúc này cô gọi điện hỏi thẳng, liệu có quá đường đột không?
Suy nghĩ một chút, Bạch Vị Ương quyết định gửi một tin nhắn:【Anh hai, vừa rồi em thấy xe của anh đó.】
Tin vừa gửi đi thì điện thoại đã đổ chuông là Bạch Trình An gọi tới.
“Vị Vị, em thấy xe anh ở đâu?”
“Trên đường Thượng Hải.” Bạch Vị Ương chỉ nói tên đường, tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện người phụ nữ.
“Trùng hợp thật, anh vừa mới chạy ngang đó.” Giọng Bạch Trình An rất bình thản.
“Anh hai, giờ anh đang đi đâu vậy?” Một ý nghĩ lướt qua trong đầu cô, cô hỏi tiếp.
“À, đến Bệnh viện Nhất Thành. Một người bạn anh cảm thấy không khỏe, anh đưa cô ấy đi khám.”
Thì ra là bệnh nhân chẳng trách lại ngồi sát đến vậy.
Vậy thì không sao rồi! Trái tim treo lơ lửng của Bạch Vị Ương cuối cùng cũng hạ xuống, mỉm cười nói: “Anh đi lo việc đi nhé.”
“Ừ, đợi anh xử lý xong giai đoạn này, sẽ mời em ăn một bữa thật ngon.”
“Nhất định phải đãi em đấy nhé. Liên Võng Phụ bây giờ hot lắm rồi, anh hai, chúc mừng anh!”
“Sẽ ngày càng tốt hơn thôi. À đúng rồi, anh vừa chuyển năm mươi triệu sang chỗ Phương Kính Đình.”
Bạch Vị Ương thoáng sững người: “Anh hai, nhiều quá rồi đó.”
“Chút tiền đó thì là gì mà nhiều? Huống hồ lại là bạn học của em, anh tin tưởng.”
Bạch Vị Ương cúp máy, lúc này mới phát hiện mình đang đứng giữa vạch sang đường, xung quanh đã chẳng còn ai chỉ còn mình cô ngây người ở đó.
Nghĩ lại thấy mình đúng là quá nhạy cảm, chỉ là trên xe có thêm một người phụ nữ, có cần phải căng thẳng đến vậy không? Chắc là bị Tôn Linh cô nàng hay ghen tuông ảnh hưởng quá rồi.
“Trình An, tới bệnh viện Nhất rồi, sao còn chưa để em xuống xe?” Đôi môi đỏ mọng của Đường Kiều khẽ hé, phả một luồng hơi nóng bên tai người đàn ông, tay cũng không yên phận luồn vào trong áo anh.
“Yêu tinh nhỏ.” Bạch Trình An giữ chặt tay cô lại.
Đường Kiều chu môi cười khúc khích: “Không phải anh thích cái dáng vẻ yêu tinh này của em sao?”
“Bây giờ là ban ngày.”
“Thì sao nào? Trong xe có ai nhìn thấy đâu.” Tay Đường Kiều chậm rãi trượt xuống, nắm lấy một chỗ mẫn cảm của người đàn ông, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Khụ!” Bạch Trình An rít vào một hơi lạnh, cả cơ thể lập tức căng lên. Người phụ nữ này anh ngày càng si mê cô ta mất rồi. Ngoan ngoãn, biết điều, mà kỹ năng trên giường lại cực kỳ xuất sắc vài lần còn khiến anh suýt chết chìm trong vòng tay cô ta.
Trong khi khıêυ khí©h, Đường Kiều nheo mắt đánh giá người đàn ông bên cạnh. Bộ vest đen cắt may gọn gàng, áo sơ mi trắng càng tôn lên vóc dáng cao ráo và khí chất điềm đạm. Sự cao quý toát ra ngày càng rõ rệt. Đôi mắt kia lạnh nhạt, sâu thẳm, đầy bí ẩn chỉ một ánh nhìn đã đủ khiến người ta chìm đắm.
Người đàn ông như vậy, cô hình như vẫn chưa nỡ dừng lại chỉ với một khoản tiền.
Đường Kiều khẽ cười, môi lướt nhẹ qua vành tai anh, thì thầm: “Trình An, vừa nãy cuộc gọi kia là ai vậy? Giọng cô ấy nghe cũng dễ thương đấy.”
Sắc mặt Bạch Trình An lập tức trầm xuống, đẩy người phụ nữ đang dính sát vào mình ra, cười lạnh: “Chuyện đó không đến lượt em hỏi.”
Đường Kiều bĩu môi, trong lòng lại cười khẩy. Không hỏi thì không hỏi. Rồi sẽ có một ngày, cô nhất định sẽ thay thế hoàn toàn người phụ nữ trong lòng anh.
Bạch Trình An, em nhắm trúng anh rồi.
Bạch Vị Ương quay lại Viện Biên dịch, vừa ngồi xuống chưa lâu thì đã có chuyển phát nhanh đến gấp.
Cô từ tốn bóc từng lớp một, cho đến khi nhìn thấy bên trong chỉ có một tấm thẻ vàng mỏng nhẹ trên thẻ là tên của quán cà phê hôm trước.
Lạ thật, sao quán cà phê lại gửi thẻ vàng cho mình vô duyên vô cớ? Hay là gửi nhầm?
Điều kỳ lạ hơn nữa là làm sao họ biết được đơn vị công tác, họ tên và địa chỉ của cô? Bạch Vị Ương gọi vào số điện thoại ở mặt sau thẻ, một giọng nữ dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia.
“Xin chào, đây là quán cà phê Thượng Thành.”
“Chào cô, tôi vừa nhận được một thẻ vàng của quán các bạn, nhưng tôi chưa từng đăng ký hay làm thẻ. Muốn hỏi xem có phải các bạn gửi nhầm không?”
“Xin hỏi, cô là Bạch tiểu thư đúng không?”
“Vâng, là tôi.”
“Là thế này ạ, tấm thẻ vàng đó là do ông chủ chỉ định gửi riêng cho cô. Sau này mỗi lần cô đến quán, đều có thể dùng miễn phí.”
Miễn phí?
Bạch Vị Ương giật bắn người, vội vàng nói: “Cô ơi, tôi không quen biết chủ quán của các bạn đâu.”
“Cụ thể thì bọn em cũng không rõ, bọn em chỉ làm theo chỉ thị thôi ạ. Có thể cô hồi tưởng lại một chút xem?”
Hồi tưởng cũng không ra nổi ai hết! Bạch Vị Ương ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, mối quan hệ xã hội của cô rất nhỏ, ngoài Lăng Túc và Bạch Trình An ra đâu có ai hào phóng như vậy chứ?
Bỗng trong đầu cô thoáng hiện lên một bóng hình có thể là anh ấy?
Cô lập tức rút điện thoại ra, gọi đi một cuộc.
“Hình Gia Ngôn, là tôi, Bạch Vị Ương.”
“Có chuyện gì?”
“À tôi chỉ muốn hỏi thử, tấm thẻ vàng của quán cà phê đó có phải là do anh tặng không?”
Giọng nói của cô có chút dè dặt.
“Cô đánh giá cao ông chủ quán như vậy, lẽ nào ông ta lại không có chút đáp lại?”
Khóe môi Hình Gia Ngôn cong lên, nụ cười hiện rõ trên gương mặt.
“Biết ngay mà! Tôi đoán là anh.” Bạch Vị Ương thở phào một hơi thật dài.
Người phụ nữ này, quả là thông minh vậy thì tấm thẻ này anh tặng cũng chẳng uổng phí.
“Chuẩn, là tôi.”
“Nhưng tấm thẻ này giá trị quá, được miễn phí mà! Anh chủ Hình à, làm vậy không sợ lỗ vốn sao?”
“Tôi chịu lỗ được.”
“Nhưng tôi cảm thấy áy náy lắm!” Bạch Vị Ương nói thật lòng, điều quan trọng nhất là trên thẻ không ghi hạn dùng, tức là chỉ cần quán còn mở, cô sẽ được miễn phí mãi.
“Nếu áy náy, thì mời tôi ăn một bữa đi. Ăn thật ngon, vậy là cô khỏi phải băn khoăn nữa.”
Hình Gia Ngôn nửa đùa nửa thật.
Bạch Vị Ương:【Anh dám à!】
Lăng Túc:【Tất nhiên không dám, bà xã Lăng.】
Thế mới đúng chứ. Bạch Vị Ương cất điện thoại đi, gọi phục vụ tính tiền.
“Thưa cô, tổng cộng là một trăm sáu mươi tám tệ, có thể thanh toán bằng Liên Võng Phụ*.”
Nghe đến ba chữ “Liên Võng Phụ”, lòng Bạch Vị Ương chợt ấm lại, khẽ cười: “Quán các anh cũng cài đặt hệ thống này rồi à?”
“Giờ ai mà dám không cài chứ? Khách vừa bước vào là hỏi có hỗ trợ thanh toán Liên Võng Phụ không, lỡ mà không có, khách quay đầu đi luôn thì sao?”
Khóe môi Bạch Vị Ương cong lên, lấy điện thoại ra: “Vậy thì tôi cũng dùng Liên Võng Phụ nhé.”
“Vâng ạ, mời cô qua quầy thanh toán.”
Bạch Vị Ương cầm túi xách đi theo tới quầy, lấy điện thoại quét mã. Trong lúc chờ xác nhận thanh toán, cô vô thức liếc ra ngoài cửa sổ nụ cười lập tức cứng lại trên môi.
Chiếc xe đã biến mất trong dòng xe đông đúc.
Chẳng lẽ mình hoa mắt? Sao bên cạnh anh hai lại có một người phụ nữ, lại còn thân mật như vậy? Bạch Vị Ương lặng lẽ đứng đó vài giây, định lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Trình An, nhưng sờ khắp người mới phát hiện để quên điện thoại trong quán.
Quay lại lấy máy xong, lúc chuẩn bị gọi thì cô đã bình tĩnh lại. Người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là Tôn Linh. Nếu lúc này cô gọi điện hỏi thẳng, liệu có quá đường đột không?
Suy nghĩ một chút, Bạch Vị Ương quyết định gửi một tin nhắn:【Anh hai, vừa rồi em thấy xe của anh đó.】
“Vị Vị, em thấy xe anh ở đâu?”
“Trên đường Thượng Hải.” Bạch Vị Ương chỉ nói tên đường, tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện người phụ nữ.
“Trùng hợp thật, anh vừa mới chạy ngang đó.” Giọng Bạch Trình An rất bình thản.
“Anh hai, giờ anh đang đi đâu vậy?” Một ý nghĩ lướt qua trong đầu cô, cô hỏi tiếp.
“À, đến Bệnh viện Nhất Thành. Một người bạn anh cảm thấy không khỏe, anh đưa cô ấy đi khám.”
Thì ra là bệnh nhân chẳng trách lại ngồi sát đến vậy.
Vậy thì không sao rồi! Trái tim treo lơ lửng của Bạch Vị Ương cuối cùng cũng hạ xuống, mỉm cười nói: “Anh đi lo việc đi nhé.”
“Ừ, đợi anh xử lý xong giai đoạn này, sẽ mời em ăn một bữa thật ngon.”
“Nhất định phải đãi em đấy nhé. Liên Võng Phụ bây giờ hot lắm rồi, anh hai, chúc mừng anh!”
Bạch Vị Ương thoáng sững người: “Anh hai, nhiều quá rồi đó.”
“Chút tiền đó thì là gì mà nhiều? Huống hồ lại là bạn học của em, anh tin tưởng.”
Bạch Vị Ương cúp máy, lúc này mới phát hiện mình đang đứng giữa vạch sang đường, xung quanh đã chẳng còn ai chỉ còn mình cô ngây người ở đó.
Nghĩ lại thấy mình đúng là quá nhạy cảm, chỉ là trên xe có thêm một người phụ nữ, có cần phải căng thẳng đến vậy không? Chắc là bị Tôn Linh cô nàng hay ghen tuông ảnh hưởng quá rồi.
“Trình An, tới bệnh viện Nhất rồi, sao còn chưa để em xuống xe?” Đôi môi đỏ mọng của Đường Kiều khẽ hé, phả một luồng hơi nóng bên tai người đàn ông, tay cũng không yên phận luồn vào trong áo anh.
“Yêu tinh nhỏ.” Bạch Trình An giữ chặt tay cô lại.
Đường Kiều chu môi cười khúc khích: “Không phải anh thích cái dáng vẻ yêu tinh này của em sao?”
“Bây giờ là ban ngày.”
“Thì sao nào? Trong xe có ai nhìn thấy đâu.” Tay Đường Kiều chậm rãi trượt xuống, nắm lấy một chỗ mẫn cảm của người đàn ông, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Khụ!” Bạch Trình An rít vào một hơi lạnh, cả cơ thể lập tức căng lên. Người phụ nữ này anh ngày càng si mê cô ta mất rồi. Ngoan ngoãn, biết điều, mà kỹ năng trên giường lại cực kỳ xuất sắc vài lần còn khiến anh suýt chết chìm trong vòng tay cô ta.
Trong khi khıêυ khí©h, Đường Kiều nheo mắt đánh giá người đàn ông bên cạnh. Bộ vest đen cắt may gọn gàng, áo sơ mi trắng càng tôn lên vóc dáng cao ráo và khí chất điềm đạm. Sự cao quý toát ra ngày càng rõ rệt. Đôi mắt kia lạnh nhạt, sâu thẳm, đầy bí ẩn chỉ một ánh nhìn đã đủ khiến người ta chìm đắm.
Người đàn ông như vậy, cô hình như vẫn chưa nỡ dừng lại chỉ với một khoản tiền.
Đường Kiều khẽ cười, môi lướt nhẹ qua vành tai anh, thì thầm: “Trình An, vừa nãy cuộc gọi kia là ai vậy? Giọng cô ấy nghe cũng dễ thương đấy.”
Sắc mặt Bạch Trình An lập tức trầm xuống, đẩy người phụ nữ đang dính sát vào mình ra, cười lạnh: “Chuyện đó không đến lượt em hỏi.”
Đường Kiều bĩu môi, trong lòng lại cười khẩy. Không hỏi thì không hỏi. Rồi sẽ có một ngày, cô nhất định sẽ thay thế hoàn toàn người phụ nữ trong lòng anh.
Bạch Trình An, em nhắm trúng anh rồi.
Bạch Vị Ương quay lại Viện Biên dịch, vừa ngồi xuống chưa lâu thì đã có chuyển phát nhanh đến gấp.
Cô từ tốn bóc từng lớp một, cho đến khi nhìn thấy bên trong chỉ có một tấm thẻ vàng mỏng nhẹ trên thẻ là tên của quán cà phê hôm trước.
Lạ thật, sao quán cà phê lại gửi thẻ vàng cho mình vô duyên vô cớ? Hay là gửi nhầm?
Điều kỳ lạ hơn nữa là làm sao họ biết được đơn vị công tác, họ tên và địa chỉ của cô? Bạch Vị Ương gọi vào số điện thoại ở mặt sau thẻ, một giọng nữ dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia.
“Xin chào, đây là quán cà phê Thượng Thành.”
“Chào cô, tôi vừa nhận được một thẻ vàng của quán các bạn, nhưng tôi chưa từng đăng ký hay làm thẻ. Muốn hỏi xem có phải các bạn gửi nhầm không?”
“Xin hỏi, cô là Bạch tiểu thư đúng không?”
“Vâng, là tôi.”
“Là thế này ạ, tấm thẻ vàng đó là do ông chủ chỉ định gửi riêng cho cô. Sau này mỗi lần cô đến quán, đều có thể dùng miễn phí.”
Miễn phí?
Bạch Vị Ương giật bắn người, vội vàng nói: “Cô ơi, tôi không quen biết chủ quán của các bạn đâu.”
“Cụ thể thì bọn em cũng không rõ, bọn em chỉ làm theo chỉ thị thôi ạ. Có thể cô hồi tưởng lại một chút xem?”
Hồi tưởng cũng không ra nổi ai hết! Bạch Vị Ương ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, mối quan hệ xã hội của cô rất nhỏ, ngoài Lăng Túc và Bạch Trình An ra đâu có ai hào phóng như vậy chứ?
Bỗng trong đầu cô thoáng hiện lên một bóng hình có thể là anh ấy?
Cô lập tức rút điện thoại ra, gọi đi một cuộc.
“Hình Gia Ngôn, là tôi, Bạch Vị Ương.”
“Có chuyện gì?”
“À tôi chỉ muốn hỏi thử, tấm thẻ vàng của quán cà phê đó có phải là do anh tặng không?”
Giọng nói của cô có chút dè dặt.
“Cô đánh giá cao ông chủ quán như vậy, lẽ nào ông ta lại không có chút đáp lại?”
Khóe môi Hình Gia Ngôn cong lên, nụ cười hiện rõ trên gương mặt.
“Biết ngay mà! Tôi đoán là anh.” Bạch Vị Ương thở phào một hơi thật dài.
Người phụ nữ này, quả là thông minh vậy thì tấm thẻ này anh tặng cũng chẳng uổng phí.
“Chuẩn, là tôi.”
“Nhưng tấm thẻ này giá trị quá, được miễn phí mà! Anh chủ Hình à, làm vậy không sợ lỗ vốn sao?”
“Tôi chịu lỗ được.”
“Nhưng tôi cảm thấy áy náy lắm!” Bạch Vị Ương nói thật lòng, điều quan trọng nhất là trên thẻ không ghi hạn dùng, tức là chỉ cần quán còn mở, cô sẽ được miễn phí mãi.
“Nếu áy náy, thì mời tôi ăn một bữa đi. Ăn thật ngon, vậy là cô khỏi phải băn khoăn nữa.”
Hình Gia Ngôn nửa đùa nửa thật.
13
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
