0 chữ
Chương 20
Chương 20: Cậu muốn gϊếŧ ai?
Dương San San không ngờ cô lại lợi hại như vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã hạ gục hết đám người kia. Đám đó vốn là chuyên đi gây chuyện, thậm chí đánh cả con trai cũng không phải chuyện đùa.
Sắc mặt Dương San San tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.
Lý Thư Dương bước đến đứng trước mặt cô ta, vững vàng: “Lúc nãy ngạo mạn như vậy, giờ tôi hỏi, sao không nói nữa?”
Sầm Khinh Khinh đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này. Khi nghe Lý Thư Dương nói, cô ấy hoàn toàn không tỏ vẻ giận dữ gì, thậm chí khó mà nghe ra được là cô ấy có đang tức giận hay không.
Nhưng lần này, trong mắt Sầm Khinh Khinh, khí thế của Lý Thư Dương như cao đến hai mét tám.
Quá bá đạo.
Ngược lại, Dương San San theo bản năng lùi lại một bước, cắn răng: “Coi như cô lợi hại, hôm nay tôi thua!”
Vừa dứt lời đã muốn rời đi, nhưng Lý Thư Dương lại chặn trước mặt cô ta: “Sao vậy? Trong mắt cô tôi dễ nói chuyện đến thế sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?”
“Vậy cô muốn gì?” Dương San San vừa nói, vừa liếc quanh thấy đám người mình dẫn theo đều nằm bẹp, giọng bắt đầu run rẩy: “Tôi... tôi nói cho cô biết, tôi là tiểu thư nhà họ Dương, nếu tôi có chuyện gì, ba mẹ tôi chắc chắn không để yên cho cô!”
Rồi cô ta quay sang nhìn Sầm Khinh Khinh, gằn giọng: “Cô đừng tưởng Sầm Khinh Khinh sẽ giúp cô. Nói cho cô biết, nhà họ Sầm căn bản không thích cô ta. Con nhỏ này ích kỷ, vô dụng, không giúp nổi ai đâu.”
Lý Thư Dương không nói gì, chỉ mỉm cười, quay đầu nhìn Sầm Khinh Khinh: “Là cô ta hay bắt nạt cậu đúng không? Lần trước cũng là cô ta nhốt cậu trong nhà vệ sinh?”
Nghe tới đây, Sầm Khinh Khinh bỗng rùng mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Tại sao cô ta lại nhắm vào cậu?”
Sầm Khinh Khinh khựng lại một chút, rồi thấp giọng đáp: “Có lẽ... cô ta cảm thấy tôi làm mất mặt nhà họ Sầm.”
Dù sao thì, ai cũng nghĩ cô là nỗi xấu hổ của Sầm gia.
Lý Thư Dương cười khẩy: “Cậu có mất mặt hay không, đến lượt một người họ Dương xen vào sao? Hay là... mẹ cậu xúi cô ta đến bắt nạt cậu?”
Sầm Khinh Khinh sững người, ngực nhói lên, mặt trắng bệch: “Không... không thể nào. Bà ấy là mẹ tôi... sao bà ấy có thể làm vậy với tôi chứ?”
Dương San San thấy cô đau lòng, trong mắt ánh lên vẻ khoái chí: “Đúng thế! Chính là như vậy! Tôi nói cho cô biết, không ai trong nhà họ Sầm thích cô đâu! Ai cũng ghét cô cả!”
Sầm Khinh Khinh như muốn ngã quỵ, gắng dựa vào khung cửa gỗ phía sau mới không té xuống, miệng lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy... tại sao...”
Lý Thư Dương dùng tay hất mái tóc ướt ra sau, giọng lạnh tanh: “Vì họ không thích cậu. Họ thấy cậu làm xấu mặt Sầm gia. Nhưng họ cũng sĩ diện lắm, đâu thể ngang nhiên đuổi con ruột ra khỏi nhà cho người ta chê cười. Cho nên họ muốn cậu tự mình rời đi, để còn giữ được thanh danh nó tự bỏ đi vì vô dụng, chứ không phải bị đuổi đi. Khôn thật đấy.”
Dương San San định phản bác gì đó – rõ ràng trong mắt cô ta, Sầm Khinh Khinh là thứ vô dụng, quê mùa, còn từng hại Vãn Ngâm – nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị Lý Thư Dương một tay bịt miệng, kéo thẳng ra ngoài.
Dương San San hoảng loạn, tưởng Lý Thư Dương định đánh mình, liều mạng giãy giụa nhưng không thoát được. Cô ta định há miệng cắn, lại bị Lý Thư Dương giữ chặt, đau đến bật tiếng ú ớ.
Lý Thư Dương chẳng khác gì ném rác, mạnh tay quăng cô ta xuống đất. Sau đó cô nhìn quanh không thấy khăn giấy, liền kéo vạt áo Sầm Khinh Khinh lau tay.
Sầm Khinh Khinh: “...”
Bao nhiêu uất ức trong lòng phút chốc tan thành mây khói.
Dương San San tức phát điên, cả đời chưa từng bị ném như rác vào WC thế này, gào lên mắng chửi: “Các người... các người cứ đợi đó! Tôi nhất định sẽ tìm người gϊếŧ chết các người!”
Lý Thư Dương còn chưa kịp đáp, thì cửa ký túc xá đột ngột bị đá văng.
Huấn luyện viên phụ trách quản lý ký túc xá nữ bước vào, giọng lạnh tanh: “Cô vừa nói muốn gϊếŧ ai?”
Dương San San trợn tròn mắt, câm nín.
...
Ngày hôm sau, thời tiết vẫn nắng gay gắt.
Huấn luyện viên không đến mức vô lý bắt tất cả huấn luyện dưới trời nóng nhất, nhưng riêng nhóm tham gia vụ đánh nhau đêm qua thì lại khác: bị phạt chạy quanh sân thể dục.
Dương San San – chủ mưu – phải chạy 20 vòng. Những người còn lại 15 vòng.
Lý Thư Dương và Sầm Khinh Khinh tuy là nạn nhân nhưng cũng đã đánh người, nên bị phạt chạy 6 vòng.
Lý Thư Dương không có ý kiến gì – có phản đối cũng vô ích. Nhìn Dương San San mặt trắng bệch mà vẫn câm nín chịu phạt cũng đủ hiểu.
Cô còn dẫn theo Sầm Khinh Khinh chạy cùng.
Dưới trời nắng chói chang, Lý Thư Dương vẫn ổn. Nhưng Sầm Khinh Khinh thì không – mới chạy được vài vòng, sắc mặt đã trắng bệch, chân run lẩy bẩy.
“Còn chạy được không?”
Sầm Khinh Khinh run rẩy: “Được... vẫn được...”
Lý Thư Dương giảm tốc độ chờ cô: “Cố lên, huấn luyện viên nói không chạy xong hôm nay thì ngày mai chạy gấp đôi đấy.”
Nhưng thể trạng của Sầm Khinh Khinh vốn đã yếu, về lại Sầm gia càng tiều tụy. Tuy được Lý Thư Dương thúc ép ăn uống nhiều hơn vài bữa, nhưng cơ thể chẳng cải thiện được bao nhiêu.
Sau ba vòng, cô mơ hồ, đầu óc choáng váng, nhưng biết Lý Thư Dương vẫn đang đợi, cô không dám dừng, chỉ cắn răng chịu đựng.
Tim đập loạn, cuối cùng đến một khúc cua, cô ngã nhào xuống đất.
Đầu gối va vào đá sỏi trầy xước rớm máu, đau đến mức nghiến răng.
Lý Thư Dương dừng lại, định đỡ cô dậy nhưng bị cô gạt ra: “Cậu đừng đỡ tôi... cậu chạy đi, hoàn thành sớm thì được nghỉ sớm... tôi chỉ là gánh nặng thôi.”
Lý Thư Dương đứng đó, nhìn cô từ trên cao. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng cô kéo dài, rắn rỏi.
Sầm Khinh Khinh nghĩ cô sẽ bị mắng, vội cúi gằm đầu. Đúng là cô vô dụng thật, chạy cũng không nổi.
Ai ngờ giây sau, cổ áo bị kéo lên, tầm nhìn đột ngột nâng cao khiến cô suýt hét lên – và rồi cả người cô đã nằm gọn trên lưng Lý Thư Dương.
Sắc mặt Dương San San tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.
Lý Thư Dương bước đến đứng trước mặt cô ta, vững vàng: “Lúc nãy ngạo mạn như vậy, giờ tôi hỏi, sao không nói nữa?”
Sầm Khinh Khinh đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này. Khi nghe Lý Thư Dương nói, cô ấy hoàn toàn không tỏ vẻ giận dữ gì, thậm chí khó mà nghe ra được là cô ấy có đang tức giận hay không.
Nhưng lần này, trong mắt Sầm Khinh Khinh, khí thế của Lý Thư Dương như cao đến hai mét tám.
Quá bá đạo.
Ngược lại, Dương San San theo bản năng lùi lại một bước, cắn răng: “Coi như cô lợi hại, hôm nay tôi thua!”
“Vậy cô muốn gì?” Dương San San vừa nói, vừa liếc quanh thấy đám người mình dẫn theo đều nằm bẹp, giọng bắt đầu run rẩy: “Tôi... tôi nói cho cô biết, tôi là tiểu thư nhà họ Dương, nếu tôi có chuyện gì, ba mẹ tôi chắc chắn không để yên cho cô!”
Rồi cô ta quay sang nhìn Sầm Khinh Khinh, gằn giọng: “Cô đừng tưởng Sầm Khinh Khinh sẽ giúp cô. Nói cho cô biết, nhà họ Sầm căn bản không thích cô ta. Con nhỏ này ích kỷ, vô dụng, không giúp nổi ai đâu.”
Lý Thư Dương không nói gì, chỉ mỉm cười, quay đầu nhìn Sầm Khinh Khinh: “Là cô ta hay bắt nạt cậu đúng không? Lần trước cũng là cô ta nhốt cậu trong nhà vệ sinh?”
“Tại sao cô ta lại nhắm vào cậu?”
Sầm Khinh Khinh khựng lại một chút, rồi thấp giọng đáp: “Có lẽ... cô ta cảm thấy tôi làm mất mặt nhà họ Sầm.”
Dù sao thì, ai cũng nghĩ cô là nỗi xấu hổ của Sầm gia.
Lý Thư Dương cười khẩy: “Cậu có mất mặt hay không, đến lượt một người họ Dương xen vào sao? Hay là... mẹ cậu xúi cô ta đến bắt nạt cậu?”
Sầm Khinh Khinh sững người, ngực nhói lên, mặt trắng bệch: “Không... không thể nào. Bà ấy là mẹ tôi... sao bà ấy có thể làm vậy với tôi chứ?”
Dương San San thấy cô đau lòng, trong mắt ánh lên vẻ khoái chí: “Đúng thế! Chính là như vậy! Tôi nói cho cô biết, không ai trong nhà họ Sầm thích cô đâu! Ai cũng ghét cô cả!”
Sầm Khinh Khinh như muốn ngã quỵ, gắng dựa vào khung cửa gỗ phía sau mới không té xuống, miệng lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy... tại sao...”
Dương San San định phản bác gì đó – rõ ràng trong mắt cô ta, Sầm Khinh Khinh là thứ vô dụng, quê mùa, còn từng hại Vãn Ngâm – nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị Lý Thư Dương một tay bịt miệng, kéo thẳng ra ngoài.
Dương San San hoảng loạn, tưởng Lý Thư Dương định đánh mình, liều mạng giãy giụa nhưng không thoát được. Cô ta định há miệng cắn, lại bị Lý Thư Dương giữ chặt, đau đến bật tiếng ú ớ.
Lý Thư Dương chẳng khác gì ném rác, mạnh tay quăng cô ta xuống đất. Sau đó cô nhìn quanh không thấy khăn giấy, liền kéo vạt áo Sầm Khinh Khinh lau tay.
Sầm Khinh Khinh: “...”
Bao nhiêu uất ức trong lòng phút chốc tan thành mây khói.
Dương San San tức phát điên, cả đời chưa từng bị ném như rác vào WC thế này, gào lên mắng chửi: “Các người... các người cứ đợi đó! Tôi nhất định sẽ tìm người gϊếŧ chết các người!”
Lý Thư Dương còn chưa kịp đáp, thì cửa ký túc xá đột ngột bị đá văng.
Huấn luyện viên phụ trách quản lý ký túc xá nữ bước vào, giọng lạnh tanh: “Cô vừa nói muốn gϊếŧ ai?”
Dương San San trợn tròn mắt, câm nín.
...
Ngày hôm sau, thời tiết vẫn nắng gay gắt.
Huấn luyện viên không đến mức vô lý bắt tất cả huấn luyện dưới trời nóng nhất, nhưng riêng nhóm tham gia vụ đánh nhau đêm qua thì lại khác: bị phạt chạy quanh sân thể dục.
Dương San San – chủ mưu – phải chạy 20 vòng. Những người còn lại 15 vòng.
Lý Thư Dương và Sầm Khinh Khinh tuy là nạn nhân nhưng cũng đã đánh người, nên bị phạt chạy 6 vòng.
Lý Thư Dương không có ý kiến gì – có phản đối cũng vô ích. Nhìn Dương San San mặt trắng bệch mà vẫn câm nín chịu phạt cũng đủ hiểu.
Cô còn dẫn theo Sầm Khinh Khinh chạy cùng.
Dưới trời nắng chói chang, Lý Thư Dương vẫn ổn. Nhưng Sầm Khinh Khinh thì không – mới chạy được vài vòng, sắc mặt đã trắng bệch, chân run lẩy bẩy.
“Còn chạy được không?”
Sầm Khinh Khinh run rẩy: “Được... vẫn được...”
Lý Thư Dương giảm tốc độ chờ cô: “Cố lên, huấn luyện viên nói không chạy xong hôm nay thì ngày mai chạy gấp đôi đấy.”
Nhưng thể trạng của Sầm Khinh Khinh vốn đã yếu, về lại Sầm gia càng tiều tụy. Tuy được Lý Thư Dương thúc ép ăn uống nhiều hơn vài bữa, nhưng cơ thể chẳng cải thiện được bao nhiêu.
Sau ba vòng, cô mơ hồ, đầu óc choáng váng, nhưng biết Lý Thư Dương vẫn đang đợi, cô không dám dừng, chỉ cắn răng chịu đựng.
Tim đập loạn, cuối cùng đến một khúc cua, cô ngã nhào xuống đất.
Đầu gối va vào đá sỏi trầy xước rớm máu, đau đến mức nghiến răng.
Lý Thư Dương dừng lại, định đỡ cô dậy nhưng bị cô gạt ra: “Cậu đừng đỡ tôi... cậu chạy đi, hoàn thành sớm thì được nghỉ sớm... tôi chỉ là gánh nặng thôi.”
Lý Thư Dương đứng đó, nhìn cô từ trên cao. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng cô kéo dài, rắn rỏi.
Sầm Khinh Khinh nghĩ cô sẽ bị mắng, vội cúi gằm đầu. Đúng là cô vô dụng thật, chạy cũng không nổi.
Ai ngờ giây sau, cổ áo bị kéo lên, tầm nhìn đột ngột nâng cao khiến cô suýt hét lên – và rồi cả người cô đã nằm gọn trên lưng Lý Thư Dương.
7
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
