0 chữ
Chương 19
Chương 19: Nói như thể mẹ cậu thích cậu lắm vậy
Lý Thư Dương nghe hệ thống lên tiếng nghi ngờ, ánh mắt khẽ liếc nhìn Sầm Khinh Khinh đối diện. Cô gái ấy đang thất thần vừa ăn cơm, nét mặt xen lẫn áy náy và hoang mang, toàn thân toát ra vẻ uể oải, khiến người ta khó diễn tả thành lời.
Lý Thư Dương thản nhiên giải thích: [Cảm xúc của người phức tạp là chuyện bình thường. Dù đây là một quyển tiểu thuyết ngược, nữ chính suốt ngày bị hành hạ, nhưng dù sao cô ấy cũng là con người. Đã là con người, ai mà muốn bị bắt nạt mãi? Cô ấy đâu phải dân M thích bị ngược. Dù có là tôi ép cô ấy phản kháng, thì cuối cùng cô ấy cũng phản kháng thật rồi đấy thôi. Ai biết chừng trong lòng cô ấy đang... bí mật phấn khích cũng nên.]
Hệ thống không quá hiểu, nhưng rất vui mừng. Trước đây thấy nữ chính cứ như cái xác không hồn, nó còn tưởng đời này mình bị kẹt vĩnh viễn trong thế giới tiểu thuyết này. Tuy năng lượng hiện tại vẫn ít ỏi, nhưng nó có linh cảm rằng sau này sẽ tràn về như thác đổ. Vừa nghĩ thế, nó lập tức nịnh nọt: [Ký chủ à, cậu đúng là người giỏi nhất tôi từng gặp!]
[Bớt nịnh đi, cho chút gì thiết thực ấy.]
Hệ thống cười khúc khích, nhanh chóng dùng điểm tích lũy đổi lấy một khoản tiền chuyển vào tài khoản của Lý Thư Dương.
Cô hài lòng gật đầu.
Sau đó, cô quay sang nhìn Sầm Khinh Khinh, hiếm khi khích lệ: “Vừa rồi làm rất tốt. Lần sau nếu nói to hơn chút nữa thì càng tốt.”
Sầm Khinh Khinh lại rầu rĩ: “Chắc chắn cô ấy sẽ gọi điện mách mẹ. Biết đâu mẹ sẽ ghét tôi mất...”
Lý Thư Dương bật cười: “Nói như thể mẹ cậu thích cậu lắm vậy.”
Đòn chí mạng.
Sầm Khinh Khinh ôm ngực đau đớn, hậm hực cúi đầu ăn cho hết chỗ cơm còn lại.
Trận mưa to vẫn không ngớt. Ăn tối xong, buổi huấn luyện buổi tối cũng bị hủy. Lý Thư Dương ngồi đọc sách, còn Sầm Khinh Khinh thì đi tới đi lui bên cạnh, khiến đầu cô bắt đầu choáng váng.
Cô buông sách xuống, nhíu mày nói: “Cậu đi qua đi lại làm cái gì? Không thể yên ổn ngồi một lúc à?”
Sầm Khinh Khinh ỉu xìu đáp: “Tại ăn no quá, nên đi lại tiêu thực ấy mà.”
Từ nhỏ tới giờ cô chưa từng ăn nhiều đến vậy, giờ bụng căng đến khó chịu.
“Ra ngoài đi cho thoáng.”
Các cô đang ở khu huấn luyện, ký túc xá chỉ có hai người một phòng, nhưng cơ sở vật chất tệ hơn nhiều so với trường học. Nơi này cũng không cho phép ra khỏi ký túc xá, chỉ có hành lang là còn có thể đi bộ đôi chút.
Sầm Khinh Khinh tự biết mình quấy rầy, ngoan ngoãn nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Lý Thư Dương cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Cô đọc thêm một lúc, thấy sắp đến giờ tắt đèn mà Sầm Khinh Khinh vẫn chưa quay lại, liền đứng dậy mở cửa. Hành lang vẫn còn vài người đứng nói chuyện, nhưng không thấy bóng dáng Sầm Khinh Khinh đâu.
Hệ thống nhắc nhở: [Lại bị nhốt trong WC rồi.]
Lý Thư Dương: “...”
Đúng là đồ ngốc không biết cố gắng.
Cô xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Khu ký túc xá nữ này đã xây khá lâu, nhà vệ sinh không nằm trong phòng mà được đặt ở hai đầu mỗi tầng. Nhà vệ sinh bên trái ít người dùng vì mùi hôi nặng, xả nước cũng yếu, ai cũng né.
Lý Thư Dương bước nhanh đến cửa WC thì nghe bên trong có tiếng cười khanh khách vang vọng, nghe giọng thì có vẻ không ít người.
Cô vừa bước vào thì “xoạch”, một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người, ướt từ đầu đến chân.
Lý Thư Dương: “...”
Quá pháo hôi người qua đường Giáp rồi đấy?
Cô lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng phía trước.
Trước mặt là một nhóm người đang túm chặt Sầm Khinh Khinh, còn có Dương San San và mấy nữ sinh cao lớn khác.
Dương San San hơi cứng họng. Vừa rồi rõ ràng cô tạt nước vào Sầm Khinh Khinh, ai ngờ con nhỏ đó giãy giụa một cái, nước lại đổ lên người Lý Thư Dương.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cũng chẳng cần sợ. Lần trước bị Lý Thư Dương áp chế chỉ là do đánh không lại, lần này cô đã gọi thêm người đến, chẳng lẽ còn không đối phó nổi?
Nghĩ đến đó, Dương San San hít sâu, hất mặt nói: “Cô đến vừa đúng lúc, đỡ phải để tôi đi tìm cô.”
Lý Thư Dương nước nhỏ tong tỏng, mặt không đổi sắc: “Cố tình tạt nước tôi?”
Dương San San vênh váo: “Cố tình thì sao? Cô tưởng đắc tội với tôi là xong à? Lần trước tôi không muốn làm lớn chuyện, chứ thật ra tôi đâu phải dễ bắt nạt.”
Sầm Khinh Khinh thấy tình hình không ổn, vội vàng kêu lên: “Không liên quan đến cậu ấy, các người buông cậu ấy ra đi, là tôi sai, cậu ấy chỉ vì giúp tôi thôi.”
Trong mắt cô, dù Lý Thư Dương có lợi hại thì trước mặt sáu, bảy nữ sinh đặc cách thể thao, cơ bắp cuồn cuộn thế kia, sao mà thắng nổi. Chuyện này do cô mà ra, cô không muốn liên lụy người khác.
Dương San San bật cười: “Nghe chưa, tất cả do cô xui xẻo đi theo sao chổi. Bị khắc rồi.”
Dứt lời, cô vung tay, ra hiệu cho mấy nữ sinh phía sau xông lên.
Sầm Khinh Khinh hoảng hốt nhìn Lý Thư Dương, lắp bắp: “Đừng tổn thương cậu ấy... cậu ấy thực sự không biết gì, nếu muốn trút giận thì...”
Chữ “thì” còn chưa kịp nói ra, cô đã trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Lý Thư Dương đạp một cú, một nữ sinh cao to văng mạnh vào cửa WC, “rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ nứt toác ra.
Sầm Khinh Khinh: “!!!”
Lý Thư Dương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dù đang đánh nhau, từng cú đấm từng cú đá đều gọn ghẽ, chính xác, khiến từng người lần lượt ngã xuống đất, mặt không chút cảm xúc.
Cửa WC cũng theo đó vỡ nát từng tấm.
Lúc này, chỉ còn một mình Dương San San đứng đó.
Lý Thư Dương nhìn cô, bình thản hỏi: “Vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ? Tôi nghe không rõ, lặp lại lần nữa xem?”
Lý Thư Dương thản nhiên giải thích: [Cảm xúc của người phức tạp là chuyện bình thường. Dù đây là một quyển tiểu thuyết ngược, nữ chính suốt ngày bị hành hạ, nhưng dù sao cô ấy cũng là con người. Đã là con người, ai mà muốn bị bắt nạt mãi? Cô ấy đâu phải dân M thích bị ngược. Dù có là tôi ép cô ấy phản kháng, thì cuối cùng cô ấy cũng phản kháng thật rồi đấy thôi. Ai biết chừng trong lòng cô ấy đang... bí mật phấn khích cũng nên.]
Hệ thống không quá hiểu, nhưng rất vui mừng. Trước đây thấy nữ chính cứ như cái xác không hồn, nó còn tưởng đời này mình bị kẹt vĩnh viễn trong thế giới tiểu thuyết này. Tuy năng lượng hiện tại vẫn ít ỏi, nhưng nó có linh cảm rằng sau này sẽ tràn về như thác đổ. Vừa nghĩ thế, nó lập tức nịnh nọt: [Ký chủ à, cậu đúng là người giỏi nhất tôi từng gặp!]
Hệ thống cười khúc khích, nhanh chóng dùng điểm tích lũy đổi lấy một khoản tiền chuyển vào tài khoản của Lý Thư Dương.
Cô hài lòng gật đầu.
Sau đó, cô quay sang nhìn Sầm Khinh Khinh, hiếm khi khích lệ: “Vừa rồi làm rất tốt. Lần sau nếu nói to hơn chút nữa thì càng tốt.”
Sầm Khinh Khinh lại rầu rĩ: “Chắc chắn cô ấy sẽ gọi điện mách mẹ. Biết đâu mẹ sẽ ghét tôi mất...”
Lý Thư Dương bật cười: “Nói như thể mẹ cậu thích cậu lắm vậy.”
Đòn chí mạng.
Sầm Khinh Khinh ôm ngực đau đớn, hậm hực cúi đầu ăn cho hết chỗ cơm còn lại.
Trận mưa to vẫn không ngớt. Ăn tối xong, buổi huấn luyện buổi tối cũng bị hủy. Lý Thư Dương ngồi đọc sách, còn Sầm Khinh Khinh thì đi tới đi lui bên cạnh, khiến đầu cô bắt đầu choáng váng.
Sầm Khinh Khinh ỉu xìu đáp: “Tại ăn no quá, nên đi lại tiêu thực ấy mà.”
Từ nhỏ tới giờ cô chưa từng ăn nhiều đến vậy, giờ bụng căng đến khó chịu.
“Ra ngoài đi cho thoáng.”
Các cô đang ở khu huấn luyện, ký túc xá chỉ có hai người một phòng, nhưng cơ sở vật chất tệ hơn nhiều so với trường học. Nơi này cũng không cho phép ra khỏi ký túc xá, chỉ có hành lang là còn có thể đi bộ đôi chút.
Sầm Khinh Khinh tự biết mình quấy rầy, ngoan ngoãn nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Lý Thư Dương cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Cô đọc thêm một lúc, thấy sắp đến giờ tắt đèn mà Sầm Khinh Khinh vẫn chưa quay lại, liền đứng dậy mở cửa. Hành lang vẫn còn vài người đứng nói chuyện, nhưng không thấy bóng dáng Sầm Khinh Khinh đâu.
Lý Thư Dương: “...”
Đúng là đồ ngốc không biết cố gắng.
Cô xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Khu ký túc xá nữ này đã xây khá lâu, nhà vệ sinh không nằm trong phòng mà được đặt ở hai đầu mỗi tầng. Nhà vệ sinh bên trái ít người dùng vì mùi hôi nặng, xả nước cũng yếu, ai cũng né.
Lý Thư Dương bước nhanh đến cửa WC thì nghe bên trong có tiếng cười khanh khách vang vọng, nghe giọng thì có vẻ không ít người.
Cô vừa bước vào thì “xoạch”, một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người, ướt từ đầu đến chân.
Lý Thư Dương: “...”
Quá pháo hôi người qua đường Giáp rồi đấy?
Cô lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng phía trước.
Trước mặt là một nhóm người đang túm chặt Sầm Khinh Khinh, còn có Dương San San và mấy nữ sinh cao lớn khác.
Dương San San hơi cứng họng. Vừa rồi rõ ràng cô tạt nước vào Sầm Khinh Khinh, ai ngờ con nhỏ đó giãy giụa một cái, nước lại đổ lên người Lý Thư Dương.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cũng chẳng cần sợ. Lần trước bị Lý Thư Dương áp chế chỉ là do đánh không lại, lần này cô đã gọi thêm người đến, chẳng lẽ còn không đối phó nổi?
Nghĩ đến đó, Dương San San hít sâu, hất mặt nói: “Cô đến vừa đúng lúc, đỡ phải để tôi đi tìm cô.”
Lý Thư Dương nước nhỏ tong tỏng, mặt không đổi sắc: “Cố tình tạt nước tôi?”
Dương San San vênh váo: “Cố tình thì sao? Cô tưởng đắc tội với tôi là xong à? Lần trước tôi không muốn làm lớn chuyện, chứ thật ra tôi đâu phải dễ bắt nạt.”
Sầm Khinh Khinh thấy tình hình không ổn, vội vàng kêu lên: “Không liên quan đến cậu ấy, các người buông cậu ấy ra đi, là tôi sai, cậu ấy chỉ vì giúp tôi thôi.”
Trong mắt cô, dù Lý Thư Dương có lợi hại thì trước mặt sáu, bảy nữ sinh đặc cách thể thao, cơ bắp cuồn cuộn thế kia, sao mà thắng nổi. Chuyện này do cô mà ra, cô không muốn liên lụy người khác.
Dương San San bật cười: “Nghe chưa, tất cả do cô xui xẻo đi theo sao chổi. Bị khắc rồi.”
Dứt lời, cô vung tay, ra hiệu cho mấy nữ sinh phía sau xông lên.
Sầm Khinh Khinh hoảng hốt nhìn Lý Thư Dương, lắp bắp: “Đừng tổn thương cậu ấy... cậu ấy thực sự không biết gì, nếu muốn trút giận thì...”
Chữ “thì” còn chưa kịp nói ra, cô đã trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Lý Thư Dương đạp một cú, một nữ sinh cao to văng mạnh vào cửa WC, “rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ nứt toác ra.
Sầm Khinh Khinh: “!!!”
Lý Thư Dương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dù đang đánh nhau, từng cú đấm từng cú đá đều gọn ghẽ, chính xác, khiến từng người lần lượt ngã xuống đất, mặt không chút cảm xúc.
Cửa WC cũng theo đó vỡ nát từng tấm.
Lúc này, chỉ còn một mình Dương San San đứng đó.
Lý Thư Dương nhìn cô, bình thản hỏi: “Vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ? Tôi nghe không rõ, lặp lại lần nữa xem?”
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
