0 chữ
Chương 15
Chương 15: Phẩm chất của một người bắt cá
Lâm Hằng quay đầu nhìn, thấy cháu trai lớn của mình vừa hét lên vừa ném mạnh một con cua xuống đá, khiến nó chết ngay tại chỗ.
“Trời ạ, con cua chết tiệt!”
Lâm Vĩ vừa mυ"ŧ ngón tay vừa giận dữ đá thêm vài cái vào con cua.
“Bị thương rồi à?” Lâm Hằng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ bị kẹp trầy da một chút thôi.” Lâm Vĩ lắc đầu, rồi bước lại gần Lâm Hằng.
Trẻ con ở nông thôn vốn dĩ rất khỏe mạnh và chịu đau giỏi, mấy vết thương nhỏ như thế này chẳng là gì cả. Hết đau là lại tiếp tục chơi ngay.
“Cẩn thận chút, nhìn kỹ nhé, để chú dạy lại một lần nữa.”
Lâm Hằng tiếp tục mò cá, nhưng lần này không thành công, để tuột mất ba con liền.
“Thôi bỏ đi, nước sông lớn quá, chúng ta thử ra con suối nhỏ xem sao.” Lâm Hằng dẫn cháu trai đến một con suối nhỏ gần đó.
“Trời ơi, chú hai, nhiều cá quá! Ít nhất cũng phải bốn, năm chục con!”
Vừa bước vào suối chưa được bao xa, Lâm Vĩ đã hét lên kinh ngạc.
Lâm Hằng ngẩng đầu nhìn, thấy hàng chục con cá suối đang bơi lội tự do trong làn nước trong vắt, bóng của chúng in lên những viên đá, trông thật thong dong và thoải mái.
Anh không ngờ rằng trong con suối nhỏ này lại có nhiều cá hơn cả dòng sông chính. Nghĩ kỹ thì cũng đúng, sông lớn thường xuyên có người bắt cá, còn suối nhỏ thì ít ai để ý tới.
“Thử bắt bằng tay trước xem sao.”
Lâm Hằng nói rồi bắt đầu cúi xuống mò cá. Ở đoạn nước nông khoảng ba mươi centimet, anh xếp vài viên đá làm bẫy rồi thử bắt.
“Chú hai, cá chạy nhanh quá, chẳng con nào chịu chui vào dưới đá cả.”
Sau vài phút, Lâm Vĩ bắt đầu nản chí.
“Không chịu nổi nữa, bắt không được thì dùng thuốc thôi!”
Lâm Hằng cũng bực mình, quyết định cho lũ cá này biết thế nào là cơn giận của một người bắt cá.
Anh đi qua bên cạnh, hái một loại lá cây có độc nhẹ. Loại lá này chỉ làm cá bị choáng chứ không gϊếŧ chết chúng, nhưng như vậy là đủ rồi.
Hai chú cháu lấy đá đập nát lá cây, sau đó ném xuống nước. Lập tức, dòng suối trong vắt chuyển thành màu xanh đậm.
“Chú hai, cá lật bụng rồi kìa!”
Chưa đầy năm phút, Lâm Vĩ đã nhặt được một con cá suối lật bụng nổi lên mặt nước.
“Được rồi, bắt đầu nhặt thôi.”
Lâm Hằng cũng xuống nước nhặt cá. Những con cá suối được nhặt lên đều được thả vào một vũng nước sạch gần đó. Chỉ một lát sau, chúng đã hoàn toàn tỉnh lại.
Loại lá cây tự nhiên này không giống như thuốc độc nhân tạo, gần như không có độc tính mạnh. Khi nước trong trở lại, những con cá còn lại cũng sẽ sống khỏe mạnh như bình thường.
Chỉ trong khoảng mười phút, hai chú cháu đã nhặt được hơn ba mươi con cá suối dài cỡ bàn tay. Những con nhỏ hơn thì được thả lại để chúng tiếp tục lớn.
“Chú hai, dưới cái vũng nước kia cũng có cá!”
Lâm Vĩ lại nhặt thêm được vài con cá suối ở hạ lưu. Sau khi đi qua ba vũng nước, hiệu quả của lá cây cũng giảm dần.
“Tổng cộng ít nhất cũng phải năm, sáu chục con!” Nhìn vào số cá trong vũng nước, Lâm Vĩ cười toe toét.
“Làm sạch rồi mang về nhà chiên ăn thôi.”
Lâm Hằng gật đầu, cầm từng con cá suối lên, bóp mạnh để đẩy hết nội tạng ra ngoài. Việc làm sạch cá này rất đơn giản.
Sau khi làm sạch, hai chú cháu dùng cỏ đuôi chó xâu cá lại, vui vẻ mang về nhà.
Lâm Vĩ còn chạy qua từng nhà trong xóm để khoe chiến lợi phẩm, miệng cười không khép lại được.
“Ôi, bắt được nhiều cá thế này, chiên lên nhắm rượu thì tuyệt vời!”
“Ở đâu mà bắt được nhiều thế?”
Những lời khen ngợi của mọi người trong xóm khiến Lâm Vĩ càng thêm phấn khích.
Lâm Hằng vốn định ngăn lại, vì anh biết nếu nói ra, lần sau chắc chắn sẽ có nhiều người xuống suối bắt cá, và họ sẽ chẳng còn gì để bắt nữa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lại thôi. Dù sao thì mỗi năm cũng có người bắt cá suối, miễn cháu trai vui là được.
“Mẹ ơi, nhìn cá chúng con bắt được này!”
Vừa về đến nhà, Lâm Vĩ đã chạy ngay đến khoe với mẹ về chiến tích của mình, hy vọng nhận được lời khen từ mej.
Nhưng điều cậu nhận lại chỉ là tiếng quát mắng của mẹ mình:
“Chạy đi đâu suốt ngày thế hả? Hai đứa em nhỏ thì không trông, bắt được mấy con cá này thì có ích gì?”
Lâm Hằng đứng bên cạnh, thấy cảnh này không nhịn được, lên tiếng:
“Chị dâu, không cần phải nghiêm khắc như vậy đâu. Lâm Vĩ cũng chỉ muốn làm điều tốt thôi mà.”
Lưu Quyên chẳng những không nghe, còn giơ chân đá nhẹ vào Lâm Vĩ:
“Còn học được cách để người khác bênh vực nữa hả?”
Lâm Vĩ lập tức cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong lòng đầy ấm ức, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Lâm Hằng nhíu mày, giọng trầm xuống:
“Chị dâu, chị có ý kiến gì với em đúng không?”
“Ý kiến gì chứ? Tôi chỉ đang dạy con thôi. Nếu nó mà ngã xuống sông chết đuối thì sao?” Lưu Quyên nói, mặt tỏ vẻ không có ý gì, nhưng lời nói lại đầy ẩn ý.
Lâm Hằng nhìn chị dâu một lúc lâu, cuối cùng vì nể mặt anh trai mình mà quay người bỏ đi.
Anh bước đến chỗ vợ mình đang ngồi gọt khoai tây. Thấy cô đang địu con gái trên lưng, anh nhẹ nhàng bế con xuống.
“Đừng giận, tính chị ấy là vậy mà.” Trần Tú Lan rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và chị dâu, liền lên tiếng an ủi.
“Anh chỉ thấy tiếc thôi.” Lâm Hằng lắc đầu, thở dài: “Dạy con kiểu đó, bọn trẻ thật đáng thương.”
Nhưng anh cũng hiểu, dù sao Lâm Vĩ cũng là con của chị dâu, anh không thể can thiệp quá nhiều.
Anh cúi xuống, chọc nhẹ vào cằm con gái, cười nói:
“Gọi cha đi, trưa nay cha cho con ăn cá nhé.”
“Cha... cha...”
Cô bé cười tươi, miệng bập bẹ gọi, đôi tay nhỏ xíu mềm mại sờ lên mặt anh, khiến Lâm Hằng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Con ngoan quá, bảo bối của cha.”
Lâm Hằng không ngờ con gái lại học nói nhanh như vậy. Anh vui mừng ôm con xoay vài vòng, khiến cô bé cười khanh khách, hai má lúm đồng tiền hiện rõ.
“Anh ra lật mấy cái nấm phơi ngoài sân giúp em đi. Mai là có thể mang ra chợ bán rồi.” Trần Tú Lan nhắc nhở.
“Được.” Lâm Hằng gật đầu.
Ngoài sân, trên những chiếc mẹt tre là nấm mà hôm qua anh hái được. Chúng đã gần khô hoàn toàn, chỉ cần phơi thêm một ngày nữa là có thể mang đi bán.
Bữa trưa hôm nay vẫn là cơm gạo trộn khoai tây và ngô như thường lệ. Món ăn kèm là khoai tây xào sợi và một đĩa rau dại trộn, loại rau này còn được gọi là rau diếp dại, vị rất tươi ngon.
Nhưng món chính đặc biệt nhất chính là cá suối mà Lâm Hằng và Lâm Vĩ bắt được.
“Anh cả, Lâm Vĩ giỏi lắm đấy, nhiều con là do nó bắt được.” Lâm Hằng vừa ăn vừa cười nói.
“Ừ, nó cũng có ích đấy chứ. Nhưng phải cẩn thận, sông suối nguy hiểm lắm.” Anh cả Lâm Nhạc gật đầu, vỗ vai con trai, khen ngợi một câu.
Lâm Vĩ nghe vậy, ánh mắt đầy cảm kích nhìn về phía Lâm Hằng, khuôn mặt lộ rõ niềm vui khi được công nhận.
“Giỏi lắm, ăn cá đi.”
Lâm Hằng cẩn thận bóc một con cá suối, gỡ xương rồi đút cho con gái.
Cô bé Tiểu Hạ há miệng nhỏ, vừa ăn vừa mυ"ŧ cả ngón tay của cha, miệng líu ríu:
“Ngon... nữa... nữa...”
Ăn hết một con, cô bé lại túm lấy tay cha, chân đạp loạn xạ, đòi ăn thêm.
“Được rồi, được rồi, ăn tiếp nào!”
Lâm Hằng vội vàng bóc thêm một con cá khác.
Cha mẹ của Lâm Hằng ngồi bên cạnh nhìn cảnh này, không khỏi ngạc nhiên. Họ nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ:
“Thằng hai nhà mình cũng có lúc dịu dàng thế này sao? Hay là nó thực sự thay đổi rồi?”
Nhưng ngay sau đó, cả hai lại lắc đầu, cảm thấy không thể nào. Chắc chắn nó không kiên trì được quá một tuần.
Sau bữa trưa, buổi chiều là thời gian cấy lúa. Công việc đồng áng khiến Lâm Hằng mệt đến mức tối về nằm bẹp trên giường, không muốn nhúc nhích.
Trần Tú Lan dỗ con gái ngủ xong, lại quay sang xoa bóp vai lưng cho chồng.
“Thôi, em cũng mệt rồi, nghỉ đi.”
Lâm Hằng lắc đầu, kéo vợ nằm xuống cạnh mình. Anh ôm cô vào lòng, nhắm mắt ngủ ngay lập tức. Hôm nay anh thực sự kiệt sức.
Nhưng trong lòng anh lại tràn đầy mong đợi cho ngày mai. Anh dự định sẽ xuống thị trấn để “chặn đầu” con chó săn lớn nổi tiếng kia.
Có được con chó đó, anh tin rằng việc săn bắn trên núi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Đặt tay lên ngực vợ, Lâm Hằng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, kết thúc một ngày dài đầy mệt mỏi nhưng cũng không kém phần thú vị.
“Trời ạ, con cua chết tiệt!”
Lâm Vĩ vừa mυ"ŧ ngón tay vừa giận dữ đá thêm vài cái vào con cua.
“Bị thương rồi à?” Lâm Hằng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ bị kẹp trầy da một chút thôi.” Lâm Vĩ lắc đầu, rồi bước lại gần Lâm Hằng.
Trẻ con ở nông thôn vốn dĩ rất khỏe mạnh và chịu đau giỏi, mấy vết thương nhỏ như thế này chẳng là gì cả. Hết đau là lại tiếp tục chơi ngay.
“Cẩn thận chút, nhìn kỹ nhé, để chú dạy lại một lần nữa.”
Lâm Hằng tiếp tục mò cá, nhưng lần này không thành công, để tuột mất ba con liền.
“Thôi bỏ đi, nước sông lớn quá, chúng ta thử ra con suối nhỏ xem sao.” Lâm Hằng dẫn cháu trai đến một con suối nhỏ gần đó.
Vừa bước vào suối chưa được bao xa, Lâm Vĩ đã hét lên kinh ngạc.
Lâm Hằng ngẩng đầu nhìn, thấy hàng chục con cá suối đang bơi lội tự do trong làn nước trong vắt, bóng của chúng in lên những viên đá, trông thật thong dong và thoải mái.
Anh không ngờ rằng trong con suối nhỏ này lại có nhiều cá hơn cả dòng sông chính. Nghĩ kỹ thì cũng đúng, sông lớn thường xuyên có người bắt cá, còn suối nhỏ thì ít ai để ý tới.
“Thử bắt bằng tay trước xem sao.”
Lâm Hằng nói rồi bắt đầu cúi xuống mò cá. Ở đoạn nước nông khoảng ba mươi centimet, anh xếp vài viên đá làm bẫy rồi thử bắt.
“Chú hai, cá chạy nhanh quá, chẳng con nào chịu chui vào dưới đá cả.”
Sau vài phút, Lâm Vĩ bắt đầu nản chí.
“Không chịu nổi nữa, bắt không được thì dùng thuốc thôi!”
Anh đi qua bên cạnh, hái một loại lá cây có độc nhẹ. Loại lá này chỉ làm cá bị choáng chứ không gϊếŧ chết chúng, nhưng như vậy là đủ rồi.
Hai chú cháu lấy đá đập nát lá cây, sau đó ném xuống nước. Lập tức, dòng suối trong vắt chuyển thành màu xanh đậm.
“Chú hai, cá lật bụng rồi kìa!”
Chưa đầy năm phút, Lâm Vĩ đã nhặt được một con cá suối lật bụng nổi lên mặt nước.
“Được rồi, bắt đầu nhặt thôi.”
Lâm Hằng cũng xuống nước nhặt cá. Những con cá suối được nhặt lên đều được thả vào một vũng nước sạch gần đó. Chỉ một lát sau, chúng đã hoàn toàn tỉnh lại.
Loại lá cây tự nhiên này không giống như thuốc độc nhân tạo, gần như không có độc tính mạnh. Khi nước trong trở lại, những con cá còn lại cũng sẽ sống khỏe mạnh như bình thường.
“Chú hai, dưới cái vũng nước kia cũng có cá!”
Lâm Vĩ lại nhặt thêm được vài con cá suối ở hạ lưu. Sau khi đi qua ba vũng nước, hiệu quả của lá cây cũng giảm dần.
“Tổng cộng ít nhất cũng phải năm, sáu chục con!” Nhìn vào số cá trong vũng nước, Lâm Vĩ cười toe toét.
“Làm sạch rồi mang về nhà chiên ăn thôi.”
Lâm Hằng gật đầu, cầm từng con cá suối lên, bóp mạnh để đẩy hết nội tạng ra ngoài. Việc làm sạch cá này rất đơn giản.
Sau khi làm sạch, hai chú cháu dùng cỏ đuôi chó xâu cá lại, vui vẻ mang về nhà.
Lâm Vĩ còn chạy qua từng nhà trong xóm để khoe chiến lợi phẩm, miệng cười không khép lại được.
“Ôi, bắt được nhiều cá thế này, chiên lên nhắm rượu thì tuyệt vời!”
“Ở đâu mà bắt được nhiều thế?”
Những lời khen ngợi của mọi người trong xóm khiến Lâm Vĩ càng thêm phấn khích.
Lâm Hằng vốn định ngăn lại, vì anh biết nếu nói ra, lần sau chắc chắn sẽ có nhiều người xuống suối bắt cá, và họ sẽ chẳng còn gì để bắt nữa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lại thôi. Dù sao thì mỗi năm cũng có người bắt cá suối, miễn cháu trai vui là được.
“Mẹ ơi, nhìn cá chúng con bắt được này!”
Vừa về đến nhà, Lâm Vĩ đã chạy ngay đến khoe với mẹ về chiến tích của mình, hy vọng nhận được lời khen từ mej.
Nhưng điều cậu nhận lại chỉ là tiếng quát mắng của mẹ mình:
“Chạy đi đâu suốt ngày thế hả? Hai đứa em nhỏ thì không trông, bắt được mấy con cá này thì có ích gì?”
Lâm Hằng đứng bên cạnh, thấy cảnh này không nhịn được, lên tiếng:
“Chị dâu, không cần phải nghiêm khắc như vậy đâu. Lâm Vĩ cũng chỉ muốn làm điều tốt thôi mà.”
Lưu Quyên chẳng những không nghe, còn giơ chân đá nhẹ vào Lâm Vĩ:
“Còn học được cách để người khác bênh vực nữa hả?”
Lâm Vĩ lập tức cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong lòng đầy ấm ức, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Lâm Hằng nhíu mày, giọng trầm xuống:
“Chị dâu, chị có ý kiến gì với em đúng không?”
“Ý kiến gì chứ? Tôi chỉ đang dạy con thôi. Nếu nó mà ngã xuống sông chết đuối thì sao?” Lưu Quyên nói, mặt tỏ vẻ không có ý gì, nhưng lời nói lại đầy ẩn ý.
Lâm Hằng nhìn chị dâu một lúc lâu, cuối cùng vì nể mặt anh trai mình mà quay người bỏ đi.
Anh bước đến chỗ vợ mình đang ngồi gọt khoai tây. Thấy cô đang địu con gái trên lưng, anh nhẹ nhàng bế con xuống.
“Đừng giận, tính chị ấy là vậy mà.” Trần Tú Lan rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và chị dâu, liền lên tiếng an ủi.
“Anh chỉ thấy tiếc thôi.” Lâm Hằng lắc đầu, thở dài: “Dạy con kiểu đó, bọn trẻ thật đáng thương.”
Nhưng anh cũng hiểu, dù sao Lâm Vĩ cũng là con của chị dâu, anh không thể can thiệp quá nhiều.
Anh cúi xuống, chọc nhẹ vào cằm con gái, cười nói:
“Gọi cha đi, trưa nay cha cho con ăn cá nhé.”
“Cha... cha...”
Cô bé cười tươi, miệng bập bẹ gọi, đôi tay nhỏ xíu mềm mại sờ lên mặt anh, khiến Lâm Hằng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Con ngoan quá, bảo bối của cha.”
Lâm Hằng không ngờ con gái lại học nói nhanh như vậy. Anh vui mừng ôm con xoay vài vòng, khiến cô bé cười khanh khách, hai má lúm đồng tiền hiện rõ.
“Anh ra lật mấy cái nấm phơi ngoài sân giúp em đi. Mai là có thể mang ra chợ bán rồi.” Trần Tú Lan nhắc nhở.
“Được.” Lâm Hằng gật đầu.
Ngoài sân, trên những chiếc mẹt tre là nấm mà hôm qua anh hái được. Chúng đã gần khô hoàn toàn, chỉ cần phơi thêm một ngày nữa là có thể mang đi bán.
Bữa trưa hôm nay vẫn là cơm gạo trộn khoai tây và ngô như thường lệ. Món ăn kèm là khoai tây xào sợi và một đĩa rau dại trộn, loại rau này còn được gọi là rau diếp dại, vị rất tươi ngon.
Nhưng món chính đặc biệt nhất chính là cá suối mà Lâm Hằng và Lâm Vĩ bắt được.
“Anh cả, Lâm Vĩ giỏi lắm đấy, nhiều con là do nó bắt được.” Lâm Hằng vừa ăn vừa cười nói.
“Ừ, nó cũng có ích đấy chứ. Nhưng phải cẩn thận, sông suối nguy hiểm lắm.” Anh cả Lâm Nhạc gật đầu, vỗ vai con trai, khen ngợi một câu.
Lâm Vĩ nghe vậy, ánh mắt đầy cảm kích nhìn về phía Lâm Hằng, khuôn mặt lộ rõ niềm vui khi được công nhận.
“Giỏi lắm, ăn cá đi.”
Lâm Hằng cẩn thận bóc một con cá suối, gỡ xương rồi đút cho con gái.
Cô bé Tiểu Hạ há miệng nhỏ, vừa ăn vừa mυ"ŧ cả ngón tay của cha, miệng líu ríu:
“Ngon... nữa... nữa...”
Ăn hết một con, cô bé lại túm lấy tay cha, chân đạp loạn xạ, đòi ăn thêm.
“Được rồi, được rồi, ăn tiếp nào!”
Lâm Hằng vội vàng bóc thêm một con cá khác.
Cha mẹ của Lâm Hằng ngồi bên cạnh nhìn cảnh này, không khỏi ngạc nhiên. Họ nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ:
“Thằng hai nhà mình cũng có lúc dịu dàng thế này sao? Hay là nó thực sự thay đổi rồi?”
Nhưng ngay sau đó, cả hai lại lắc đầu, cảm thấy không thể nào. Chắc chắn nó không kiên trì được quá một tuần.
Sau bữa trưa, buổi chiều là thời gian cấy lúa. Công việc đồng áng khiến Lâm Hằng mệt đến mức tối về nằm bẹp trên giường, không muốn nhúc nhích.
Trần Tú Lan dỗ con gái ngủ xong, lại quay sang xoa bóp vai lưng cho chồng.
“Thôi, em cũng mệt rồi, nghỉ đi.”
Lâm Hằng lắc đầu, kéo vợ nằm xuống cạnh mình. Anh ôm cô vào lòng, nhắm mắt ngủ ngay lập tức. Hôm nay anh thực sự kiệt sức.
Nhưng trong lòng anh lại tràn đầy mong đợi cho ngày mai. Anh dự định sẽ xuống thị trấn để “chặn đầu” con chó săn lớn nổi tiếng kia.
Có được con chó đó, anh tin rằng việc săn bắn trên núi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Đặt tay lên ngực vợ, Lâm Hằng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, kết thúc một ngày dài đầy mệt mỏi nhưng cũng không kém phần thú vị.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
