0 chữ
Chương 50
Chương 50
Khoảng hai giờ sau, chiếc phi thuyền nhỏ của bọn họ sau khi thông qua 7749 các trạm kiểm soát, cuối cùng cũng đã hạ cánh tại hoàng cung. Đội hộ vệ của công tước đã bị ngăn lại ở ngoài pháo đài của hoàng cung, bọn họ chỉ có thể đứng chờ ở đó.
Sau khi người vệ binh mặc đồng phục xác nhận thân phận của lão công tước xong, rồi lễ phép mời bọn họ chuyển sang một chiếc xe bay để đi đến cung điện nơi hoàng đế sẽ tiếp kiến bọn họ.
Hoàng cung vô cùng rộng lớn, rộng đến mức khoa trương, dù đã đi bằng xe bay thì vẫn tốn rất nhiều thời gian. Mặc dù cảnh sắc trong hoàng cung có sắc xa hoa lộng lẫy đến đâu, thì việc phải ngồi xe lâu vẫn khiến Bạch Du có chút khó chịu.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng dừng lại — nhưng nơi nó dừng vẫn cách cửa chính của cung điện khá xa, bọn họ vẫn phải đi bộ thêm một đoạn nữa.
Đối diện với cầu thang được xây bằng đá cẩm thạch của cung điện, Bạch Du lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình đã thay sang giày đế bằng trước khi ra ngoài.
Cô nâng váy lên, vừa leo cầu thang vừa nghĩ, liệu có phải là hoàng đế căn bản không muốn gặp bọn họ không?
Dường như lão công tước nhận ra sự nghi hoặc của cô, an ủi nói: "Yên tâm, bệ hạ đối xử với mọi người đều bình đẳng, ai đến cũng vậy cả thôi."
Bạch Du: "…" Thôi được rồi.
May mà cả hai ông cháu đều có sức khỏe tốt, không mất quá nhiều sức đã đến được cửa chính của cung điện. Hai người hầu mặc trang phục cung đình cổ xưa hành lễ với hai người rồi nói: "Chúng tôi sẽ lập tức thông báo, xin đợi một chút."
Chỉ vài phút sau, cánh cửa lớn mở ra.
Cửa chính của cung điện to lớn và hoa lệ, được khắc rất nhiều hoa văn đẹp mắt. Bên trong là một đại sảnh rộng lớn, sàn nhà được lát bằng thủy tinh đen, phản chiếu những bóng hình mờ ảo.
Vừa bước vào cung điện, Bạch Du lập tức bị thu hút bởi một mái vòm trời vũ trụ khổng lồ trên đầu. Trên mái vòm là các dải ngân hà, có thể thấy rõ đây là một thiết bị trình chiếu thực tế ảo cỡ lớn.
Bước thêm vài bước, cô thấy dưới chân mình là một dải ngân hà rực sáng. Khi cô cúi đầu, lập tức nhận ra mình đang đi trên một dải sóng phát sáng, từng đợt sóng nhẹ nhàng lan tỏa theo từng bước chân của cô — như thể các vì sao đang bị ngập trong làn nước đen huyền bí, mỗi bước đi của cô đều làm xáo trộn vị trí của các vì sao.
Thật là lãng mạn, Bạch Du nghĩ.
Cô ngoan ngoãn đi theo sau lão công tước vào hành lang của cung điện.
Dưới chân là những phiến đá cẩm thạch đen kéo dài đến tận nơi xa, tường và cột trụ đều có nền đen với hoa văn vàng, trông vừa trang trọng vừa cổ kính. Trên tường, mỗi vài bước lại có một cửa sổ bằng thủy tinh màu xanh ngọc. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, những cửa sổ thủy tinh lấp lánh dưới khung cửa màu đen, tỏa ra một ánh sáng dịu dàng.
Cuối hành lang là đại sảnh để tiếp kiến các đại thần của hoàng đế.
Ánh đèn lấp lánh, ngai vàng cao ngất.
Một chàng trai trẻ dựa lưng vào ngai vàng. Hắn mặc một bộ lễ phục màu đen, bên trên là hoa văn dệt vàng nổi bật ở phần vai và cổ. Mái tóc dài đen tuyền tự nhiên buông xõa ở sau lưng, bóng loáng như lụa hoa lệ.
"Xem nào, là khuôn mặt mới nào lại xuất hiện trong cung điện của ta đây?"
Hoàng đế lười nhác ngước mắt nhìn, đôi mắt của y giống như là vàng nóng chảy.
Giọng nói của y nhẹ nhàng, ẩn chứa sự chế nhạo, nhưng lại mang theo một khí tức lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
“Tham kiến bệ hạ.” Lão công tước cúi đầu hành lễ, sau đó vẻ mặt tự nhiên mà đứng thẳng dậy, điềm tĩnh nói: “Thật là hổ thẹn. Bộ xương già này của tôi ngày càng yếu đi, chỉ có thể sống nhờ vào việc điều dưỡng bên ngoài mới có thể duy trì được đến ngày hôm nay. Suốt một năm qua, không thể đúng lúc dâng lên những lời chúc phúc vào các dịp lễ, là sơ suất của tôi.”
“Hóa ra, ngươi cũng biết chỗ mình thất lễ.” Hoàng đế hờ hững liếc nhìn, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua lão công tước: “Thôi, ta là bậc quân vương, đương nhiên phải thông cảm cho thần tử.”
“Bệ hạ quá khen rồi.” Lão công tước đáp lại.
Hai người tiếp tục trò chuyện qua lại. Một người nhẹ nhàng châm chọc, một người thì dửng dưng đáp lại.
“Công tước Irlo.” Bên cạnh ngai vàng còn có một quan đại thần cao gầy đang đứng, ông ta cười và hành lễ với công tước, tỏ vẻ rất thân thiết: “Lâu lắm rồi không thấy ngài ở thủ đô.”
Công tước gật đầu đáp lại.
Ngay khi Bạch Du nghĩ rằng cuộc trò chuyện của bọn họ sẽ nhanh chóng chuyển sang việc công tước đã đi đâu nghỉ dưỡng, quan đại thần cao gầy đột ngột buông một câu như sét đánh:
“Người đứng sau ngài đây, hẳn là vị tiểu thư mà phủ công tước Irlo vừa mới tìm về được đúng không?” Trên mặt quan đại thần hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó như được phản chiếu trong gương, vừa chạm đã vỡ tan: “Sao ngài ấy cứ núp sau lưng ngài vậy? À, có phải là bị khí thế của bệ hạ làm cho khϊếp sợ rồi không?”
Bạch Du: …?
Tôi có bị khϊếp sợ hay không thì có liên quan gì đến ông?
Sau khi người vệ binh mặc đồng phục xác nhận thân phận của lão công tước xong, rồi lễ phép mời bọn họ chuyển sang một chiếc xe bay để đi đến cung điện nơi hoàng đế sẽ tiếp kiến bọn họ.
Hoàng cung vô cùng rộng lớn, rộng đến mức khoa trương, dù đã đi bằng xe bay thì vẫn tốn rất nhiều thời gian. Mặc dù cảnh sắc trong hoàng cung có sắc xa hoa lộng lẫy đến đâu, thì việc phải ngồi xe lâu vẫn khiến Bạch Du có chút khó chịu.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng dừng lại — nhưng nơi nó dừng vẫn cách cửa chính của cung điện khá xa, bọn họ vẫn phải đi bộ thêm một đoạn nữa.
Cô nâng váy lên, vừa leo cầu thang vừa nghĩ, liệu có phải là hoàng đế căn bản không muốn gặp bọn họ không?
Dường như lão công tước nhận ra sự nghi hoặc của cô, an ủi nói: "Yên tâm, bệ hạ đối xử với mọi người đều bình đẳng, ai đến cũng vậy cả thôi."
Bạch Du: "…" Thôi được rồi.
May mà cả hai ông cháu đều có sức khỏe tốt, không mất quá nhiều sức đã đến được cửa chính của cung điện. Hai người hầu mặc trang phục cung đình cổ xưa hành lễ với hai người rồi nói: "Chúng tôi sẽ lập tức thông báo, xin đợi một chút."
Chỉ vài phút sau, cánh cửa lớn mở ra.
Cửa chính của cung điện to lớn và hoa lệ, được khắc rất nhiều hoa văn đẹp mắt. Bên trong là một đại sảnh rộng lớn, sàn nhà được lát bằng thủy tinh đen, phản chiếu những bóng hình mờ ảo.
Bước thêm vài bước, cô thấy dưới chân mình là một dải ngân hà rực sáng. Khi cô cúi đầu, lập tức nhận ra mình đang đi trên một dải sóng phát sáng, từng đợt sóng nhẹ nhàng lan tỏa theo từng bước chân của cô — như thể các vì sao đang bị ngập trong làn nước đen huyền bí, mỗi bước đi của cô đều làm xáo trộn vị trí của các vì sao.
Thật là lãng mạn, Bạch Du nghĩ.
Cô ngoan ngoãn đi theo sau lão công tước vào hành lang của cung điện.
Dưới chân là những phiến đá cẩm thạch đen kéo dài đến tận nơi xa, tường và cột trụ đều có nền đen với hoa văn vàng, trông vừa trang trọng vừa cổ kính. Trên tường, mỗi vài bước lại có một cửa sổ bằng thủy tinh màu xanh ngọc. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, những cửa sổ thủy tinh lấp lánh dưới khung cửa màu đen, tỏa ra một ánh sáng dịu dàng.
Ánh đèn lấp lánh, ngai vàng cao ngất.
Một chàng trai trẻ dựa lưng vào ngai vàng. Hắn mặc một bộ lễ phục màu đen, bên trên là hoa văn dệt vàng nổi bật ở phần vai và cổ. Mái tóc dài đen tuyền tự nhiên buông xõa ở sau lưng, bóng loáng như lụa hoa lệ.
"Xem nào, là khuôn mặt mới nào lại xuất hiện trong cung điện của ta đây?"
Hoàng đế lười nhác ngước mắt nhìn, đôi mắt của y giống như là vàng nóng chảy.
Giọng nói của y nhẹ nhàng, ẩn chứa sự chế nhạo, nhưng lại mang theo một khí tức lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
“Tham kiến bệ hạ.” Lão công tước cúi đầu hành lễ, sau đó vẻ mặt tự nhiên mà đứng thẳng dậy, điềm tĩnh nói: “Thật là hổ thẹn. Bộ xương già này của tôi ngày càng yếu đi, chỉ có thể sống nhờ vào việc điều dưỡng bên ngoài mới có thể duy trì được đến ngày hôm nay. Suốt một năm qua, không thể đúng lúc dâng lên những lời chúc phúc vào các dịp lễ, là sơ suất của tôi.”
“Hóa ra, ngươi cũng biết chỗ mình thất lễ.” Hoàng đế hờ hững liếc nhìn, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua lão công tước: “Thôi, ta là bậc quân vương, đương nhiên phải thông cảm cho thần tử.”
“Bệ hạ quá khen rồi.” Lão công tước đáp lại.
Hai người tiếp tục trò chuyện qua lại. Một người nhẹ nhàng châm chọc, một người thì dửng dưng đáp lại.
“Công tước Irlo.” Bên cạnh ngai vàng còn có một quan đại thần cao gầy đang đứng, ông ta cười và hành lễ với công tước, tỏ vẻ rất thân thiết: “Lâu lắm rồi không thấy ngài ở thủ đô.”
Công tước gật đầu đáp lại.
Ngay khi Bạch Du nghĩ rằng cuộc trò chuyện của bọn họ sẽ nhanh chóng chuyển sang việc công tước đã đi đâu nghỉ dưỡng, quan đại thần cao gầy đột ngột buông một câu như sét đánh:
“Người đứng sau ngài đây, hẳn là vị tiểu thư mà phủ công tước Irlo vừa mới tìm về được đúng không?” Trên mặt quan đại thần hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó như được phản chiếu trong gương, vừa chạm đã vỡ tan: “Sao ngài ấy cứ núp sau lưng ngài vậy? À, có phải là bị khí thế của bệ hạ làm cho khϊếp sợ rồi không?”
Bạch Du: …?
Tôi có bị khϊếp sợ hay không thì có liên quan gì đến ông?
9
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
