0 chữ
Chương 49
Chương 49
Hoàng đế có tính khí thất thường, nhưng những người dưới lại không thể giả vờ bịt mắt bịt tai mà sống qua ngày. Đáng thương thay, cô biết rõ phía trước là đầm rồng hang hổ mà vẫn phải chủ động đi gặp mặt đối phương…
Nhắc đến chuyện này, trước đó Alfred đã giúp cô thực hiện một khóa huấn luyện khẩn cấp, mà nội dung chủ yếu chính là lễ nghi khi diện kiến quân vương — điều này chứng tỏ ông ấy đã sớm lường trước được việc Bạch Du phải đối mặt với thử thách này.
Dù Bạch Du đã chuẩn bị tâm lý tốt hay chưa thì ngày diện kiến hoàng đế cũng đã nhanh chóng được ấn định, chính là vào hai ngày sau.
Cùng lúc đó, bộ lễ phục đầu tiên mà cô đặt may cũng đã được đưa tới: Một chiếc váy dài lấy cảm hứng từ hoa sơn trà trắng, mang phong cách tân cổ điển. Chiếc váy có tay phồng, chất liệu nhẹ tựa cánh ve, buông rủ từ phần eo cao xuống đến mắt cá chân. Khi di chuyển sẽ không dẫm phải tà váy — có thể nói là sẽ không gây cản trở nếu cần chạy trốn.
Bạch Du nhìn vào gương, ngắm nhìn thiếu nữ duyên dáng và thanh tao bên trong gương. Cô bất chợt kiễng chân, nhảy nhót hai bước tại chỗ, sau đó yêu cầu nhà tạo hình thay đôi giày cao gót đính đầy kim cương của cô thành đôi giày đế thấp mềm mại. Nếu hoàng đế thực sự phát điên và muốn chém đầu ai đó, ít nhất cô cũng nên chạy xa một chút không phải sao?
Sau khi trang phục và phụ kiện đã được chỉnh sửa ổn thỏa, thợ trang điểm chuẩn bị thi triển ma pháp trên khuôn mặt cô.
Đột nhiên, Bạch Du nảy ra một ý, chỉ vào mình và nói: "Có thể trang điểm cho tôi trông nhợt nhạt, yếu ớt hơn một chút được không?"
Thợ trang điểm có chút bất ngờ, sau đó ngập ngừng khó xử nói: "Nhưng… không phải tiểu thư sắp đi diện kiến bệ hạ sao?"
"Đúng, chính vì tôi sắp đi diện kiến bệ hạ…" Bạch Du cố tình làm ra vẻ lo lắng, ánh mắt tội nghiệp nhìn người thợ trang điểm: "Hẳn là ngài hiểu tâm trạng của tôi mà?"
Thợ trang điểm tất nhiên cũng từng nghe qua "uy danh lẫy lừng" của hoàng đế — lập tức tỏ vẻ hiểu ý.
Vậy nên, một giờ sau, Bạch Du đã có được một diện mạo mang nét “mỹ nhân ốm yếu” đầy tự nhiên.
Thiếu nữ có mái tóc đen và làn da tuyết trắng, nhưng đôi gò má lại ẩn chứa vẻ nhợt nhạt như giấy. Khi cô rũ mắt, nhìn cô giống như một nhành hoa lê bị mưa dội ướt, khiến người ta không khỏi xót xa. Khi cô ngước mắt lên nhìn người khác, vẻ đẹp ấy càng rõ ràng hơn: đôi lông mày thanh tú, dài mảnh, hàng mi cong nhẹ nhàng, đôi mắt trong suốt, ngập tràn sự thuần khiết và vô tội, như thể không có chút tạp niệm nào. Dù cho người nhìn có trái tim sắt đá đến đâu cũng không nỡ cô phụ ánh mắt tha thiết này của cô.
… Đủ thuần khiết, đủ yếu đuối, là một tiểu bạch hoa nhu nhược đáng thương, lung lay trong gió, hoàn hảo!
Mặc dù dáng lông mày là được vẽ ra, hàng mi cong là nhờ uốn, nhưng ánh mắt và khí chất đều phụ thuộc vào khả năng diễn xuất của cô.
Việc cố tình tạo dựng một hình tượng như vậy để gặp hoàng đế dường như rất không có cốt khí, nhưng cốt khí là gì, có ăn được không? Dù từ góc độ tránh né quyền thừa kế hay đòi lại tài sản, giả vờ yếu đuối cũng là quyết định sáng suốt nhất.
Bạch Du tạo dáng vài lần trước gương, rồi đầy tự tin bước xuống lầu gặp ông nội.
Vừa nhìn thấy cô, lão công tước hơi sững người, hai mắt trợn tròn — Rất khó mà nói được cảm xúc của ông lúc này là gì, chỉ nghe thấy ông nói: "Bạch Du, sao con lại trang điểm thành ra như thế này?"
Bạch Du chớp mắt, quyết định phát huy kỹ thuật diễn xuất của mình ngay từ bây giờ: "Có vấn đề gì sao, ông nội?"
Lão công tước bị diễn xuất lạ lùng của cô cùng với tiếng gọi "ông nội" dịu dàng làm cho choáng váng đầu óc, các loại cảm xúc khác lạ ập đến mà lại không thể nói ra bất cứ lời chỉ trích nào. Rõ ràng tạm thời ông vẫn chưa có năng lực miễn dịch với cô cháu gái mới ra lò này.
"Thôi được, con ăn mặc như vậy trông cũng rất xinh đẹp." Lão công tước thở dài như đã chấp nhận, giơ cánh tay ra để Bạch Du khoác lấy: "Chúng ta đi thôi, nhớ cẩn thận dưới chân."
Mái tóc bạc của lão công tước được buộc gọn sau đầu, mặc bộ lễ phục công tước nửa mới nửa cũ nhưng dáng người vẫn đĩnh đạc, khí chất lịch lãm, có thể tưởng tượng khi còn trẻ ông hẳn đã khiến không ít Omega phải mê mẩn.
Hai người ngồi lên một chiếc phi thuyền nhỏ để đến hoàng cung — hoàng cung không nằm trong khu vực nội thành mà nằm trên một hành tinh nhân tạo độc lập khác — xung quanh chiếc phi thuyền là hàng loạt những chiếc phi thuyền quân sự đi theo bảo vệ, tất cả đều là đội hộ vệ của lão công tước.
Nhắc đến chuyện này, trước đó Alfred đã giúp cô thực hiện một khóa huấn luyện khẩn cấp, mà nội dung chủ yếu chính là lễ nghi khi diện kiến quân vương — điều này chứng tỏ ông ấy đã sớm lường trước được việc Bạch Du phải đối mặt với thử thách này.
Dù Bạch Du đã chuẩn bị tâm lý tốt hay chưa thì ngày diện kiến hoàng đế cũng đã nhanh chóng được ấn định, chính là vào hai ngày sau.
Cùng lúc đó, bộ lễ phục đầu tiên mà cô đặt may cũng đã được đưa tới: Một chiếc váy dài lấy cảm hứng từ hoa sơn trà trắng, mang phong cách tân cổ điển. Chiếc váy có tay phồng, chất liệu nhẹ tựa cánh ve, buông rủ từ phần eo cao xuống đến mắt cá chân. Khi di chuyển sẽ không dẫm phải tà váy — có thể nói là sẽ không gây cản trở nếu cần chạy trốn.
Sau khi trang phục và phụ kiện đã được chỉnh sửa ổn thỏa, thợ trang điểm chuẩn bị thi triển ma pháp trên khuôn mặt cô.
Đột nhiên, Bạch Du nảy ra một ý, chỉ vào mình và nói: "Có thể trang điểm cho tôi trông nhợt nhạt, yếu ớt hơn một chút được không?"
Thợ trang điểm có chút bất ngờ, sau đó ngập ngừng khó xử nói: "Nhưng… không phải tiểu thư sắp đi diện kiến bệ hạ sao?"
"Đúng, chính vì tôi sắp đi diện kiến bệ hạ…" Bạch Du cố tình làm ra vẻ lo lắng, ánh mắt tội nghiệp nhìn người thợ trang điểm: "Hẳn là ngài hiểu tâm trạng của tôi mà?"
Vậy nên, một giờ sau, Bạch Du đã có được một diện mạo mang nét “mỹ nhân ốm yếu” đầy tự nhiên.
Thiếu nữ có mái tóc đen và làn da tuyết trắng, nhưng đôi gò má lại ẩn chứa vẻ nhợt nhạt như giấy. Khi cô rũ mắt, nhìn cô giống như một nhành hoa lê bị mưa dội ướt, khiến người ta không khỏi xót xa. Khi cô ngước mắt lên nhìn người khác, vẻ đẹp ấy càng rõ ràng hơn: đôi lông mày thanh tú, dài mảnh, hàng mi cong nhẹ nhàng, đôi mắt trong suốt, ngập tràn sự thuần khiết và vô tội, như thể không có chút tạp niệm nào. Dù cho người nhìn có trái tim sắt đá đến đâu cũng không nỡ cô phụ ánh mắt tha thiết này của cô.
… Đủ thuần khiết, đủ yếu đuối, là một tiểu bạch hoa nhu nhược đáng thương, lung lay trong gió, hoàn hảo!
Việc cố tình tạo dựng một hình tượng như vậy để gặp hoàng đế dường như rất không có cốt khí, nhưng cốt khí là gì, có ăn được không? Dù từ góc độ tránh né quyền thừa kế hay đòi lại tài sản, giả vờ yếu đuối cũng là quyết định sáng suốt nhất.
Bạch Du tạo dáng vài lần trước gương, rồi đầy tự tin bước xuống lầu gặp ông nội.
Vừa nhìn thấy cô, lão công tước hơi sững người, hai mắt trợn tròn — Rất khó mà nói được cảm xúc của ông lúc này là gì, chỉ nghe thấy ông nói: "Bạch Du, sao con lại trang điểm thành ra như thế này?"
Bạch Du chớp mắt, quyết định phát huy kỹ thuật diễn xuất của mình ngay từ bây giờ: "Có vấn đề gì sao, ông nội?"
Lão công tước bị diễn xuất lạ lùng của cô cùng với tiếng gọi "ông nội" dịu dàng làm cho choáng váng đầu óc, các loại cảm xúc khác lạ ập đến mà lại không thể nói ra bất cứ lời chỉ trích nào. Rõ ràng tạm thời ông vẫn chưa có năng lực miễn dịch với cô cháu gái mới ra lò này.
"Thôi được, con ăn mặc như vậy trông cũng rất xinh đẹp." Lão công tước thở dài như đã chấp nhận, giơ cánh tay ra để Bạch Du khoác lấy: "Chúng ta đi thôi, nhớ cẩn thận dưới chân."
Mái tóc bạc của lão công tước được buộc gọn sau đầu, mặc bộ lễ phục công tước nửa mới nửa cũ nhưng dáng người vẫn đĩnh đạc, khí chất lịch lãm, có thể tưởng tượng khi còn trẻ ông hẳn đã khiến không ít Omega phải mê mẩn.
Hai người ngồi lên một chiếc phi thuyền nhỏ để đến hoàng cung — hoàng cung không nằm trong khu vực nội thành mà nằm trên một hành tinh nhân tạo độc lập khác — xung quanh chiếc phi thuyền là hàng loạt những chiếc phi thuyền quân sự đi theo bảo vệ, tất cả đều là đội hộ vệ của lão công tước.
9
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
