0 chữ
Chương 41
Chương 41
“Xin chào.” Một giọng nói mềm mại vang lên, “Xin hỏi… ngài tên là gì?”
Bạch Du hơi nghiêng đầu, thấy một nam sinh đang đang tiến lại bắt chuyện với cô. Đối phương mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, trông như một bông thủy tiên nở rộ ở ven bờ, thanh khiết và cao quý.
“… Chào ngài.” Bạch Du nhớ lại lời căn dặn trước đó của Lyn, hắng giọng một chút, dùng giọng điệu dịu dàng nhất trong đời để đáp lời, cố gắng không làm đối phương sợ ngay từ đầu.
“Tôi là Ninh Hy Irlo. Nếu anh không ngại thì cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.”
“Ninh Hy.” Đối phương thận trọng đọc lại tên cô, nở một nụ cười vừa thanh thuần vừa ngượng ngùng, rồi đột nhiên hơi hoảng hốt thốt lên: “Khoan đã, Irlo? Là, là gia tộc công tước sao…?”
Bạch Du gật đầu.
“Xin thứ lỗi vì sự thất lễ của tôi!” Đối phương vội vàng cúi người hành lễ, sống lưng khẽ run rẩy: “Thành thật xin lỗi...”
Bạch Du: “…”
Cô nhìn Omega đang run rẩy trước mặt, có chút hoài nghi nhân sinh. Chẳng lẽ gia tộc Irlo đáng sợ đến vậy sao?
Cô dùng ánh mắt dò hỏi quản gia, quản gia nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy vẻ vô tội.
“Thất lễ gì chứ?” Bạch Du quyết định an ủi đối phương: “Tôi không cảm thấy anh làm sai điều gì cả.”
“Tôi… tôi là Ashner của gia tộc Heka. Không thông báo tên trước thật sự là vô cùng thất lễ, thành thật xin lỗi…”
“Tôi không chú trọng mấy chuyện này đâu.” Bạch Du mỉm cười nói: “Chào anh, Ashner… Tôi có thể gọi anh như vậy chứ?”
“Được chứ, tiểu thư Irlo.” Đối phương có chút thụ sủng nhược kinh, ánh mắt có chút không nhịn được mà dừng lại trên người Bạch Du.
“Cứ gọi tôi bằng tên là được rồi.”
“Ninh Hy…”
“Đúng rồi đó.” Bạch Du nháy mắt, nở một nụ cười: “Anh là người đầu tiên trong hội trường này gọi tên tôi – cảm ơn vì đã chủ động đến bắt chuyện với tôi.”
Khuôn mặt của Ashner lập tức ửng hồng như một trái đào chín.
Nhận ra Bạch Du dễ gần hơn mình nghĩ, Ashner bắt đầu lấy hết can đảm để trò chuyện với Bạch Du. Chủ đề mở đầu là về chuyện vặt trong nhà: Ashner xuất thân từ một gia tộc bá tước, cả gia đình vừa mới chuyển đến Đế Đô. Cậu là con út, trên cậu còn có một người chị gái, trong nhà rất náo nhiệt, nhưng chị gái của cậu lại là Alpha.
Theo lời Ashner nói, chị gái không phải là không thương cậu, nhưng lối suy nghĩ của Alpha và Omega thật sự quá khác biệt, dẫn đến việc hai người không có chút ăn ý nào. Thêm vào đó, do mới chuyển nhà, bạn bè cũ của cậu chỉ có thể liên lạc qua mạng, nên khi ở nhà Ashner khó tránh khỏi việc cảm thấy cô đơn.
Bạch Du nghĩ thầm: Đúng là vậy, dù cô đã cố gắng che giấu bản thân, nhưng nhiều lúc cô thật sự không thể theo kịp mạch não của Earlsey.
Những người xung quanh thấy hai người ở chung hòa hợp, trò chuyện với nhau vui vẻ, dần dần cũng rón rén lại gần, cố gắng tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Xin chào, tôi là Jon đến từ gia tộc Nori…”
“Tôi là Renee…”
“Tôi là…”
“Tôi…”
Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì Bạch Du đã bị một nhóm Omega vây kín xung quanh.
Bạch Du: “?”
Tuy rằng cô quả thật đến đây để xã giao, nhưng không nghĩ tới cô lại được yêu thích đến mức này nha?
Một Omega trò chuyện với cô như gió thổi qua cây liễu, ba Omega nói chuyện thì giống cơn mưa nhẹ, nhưng một nhóm Omega nói chuyện thì lại như một buổi đại hội của sơn ca — dù âm thanh nói chuyện có uyển chuyển êm tai đến đâu cũng vô dụng, nhiều người nhiều miệng, Bạch Du căn bản chẳng thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Cuối cùng, Bạch Du buộc phải giành quyền chủ động, quy định mỗi lần chỉ một người được nói, mới miễn cưỡng làm cho các đối thoại trở nên thuận lợi hơn. Nhưng chiến thuật này cũng là sai lầm ở một mức độ nào đó. Khi tất cả các Omega đều im lặng, chỉ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô chằm chằm, chờ cô chọn người nói tiếp, cảm giác này không khác gì bị tra tấn.
Trong khi đó, quản gia đứng một bên, nhận danh thϊếp đến mỏi cả tay.
Theo kế hoạch ban đầu, vốn cô chỉ cần nói vài câu khách sáo và giới thiệu bản thân là đủ. Nhưng số người tìm đến quản gia quá đông, nếu chỉ nói miệng thì dễ bị bỏ sót. Vì vậy, những người đã chuẩn bị trước thì nhanh chóng đưa danh thϊếp, còn những người chưa chuẩn bị thì lập tức sai người đi làm một món quà nhỏ, kèm theo thiệp ghi tên, coi như một loại danh thϊếp đặc biệt.
Bạch Du chịu không nổi sự nhiệt tình này, khoảng nửa giờ sau bèn tìm cớ rời khỏi hội trường, gần như chạy trốn vào phòng nghỉ dành cho khách quý.
“Chuyện này là sao?” Cô hỏi quản gia.
Rõ ràng quản gia cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Ông ấy có chút khó khăn điều chỉnh lại đống hộp quà chồng chất trong tay, ngập ngừng đáp: “Có lẽ… Tiểu thư thật sự rất được các Omega yêu mến?”
Dù sao ông ấy cũng không phải là Omega, chẳng thể biết được họ đang nghĩ gì.
“Nhưng tôi là Beta mà!” Bạch Du thở dài một tiếng, chỉnh lại chiếc vòng cổ trên cổ mình: “Chỉ chào hỏi với họ thôi mà cổ họng tôi như muốn khô rát luôn rồi.”
Quản gia bất đắc dĩ nhún vai.
Ông ấy làm việc ở phủ công tước bao lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng thấy thiếu gia Earlsey hay thiếu gia Arnold được các Omega chào đón đến thế — thậm chí có thể nói, mối quan hệ khác giới của hai vị kia còn thuộc dạng tệ trong những người đồng trang lứa.
Bạch Du hơi nghiêng đầu, thấy một nam sinh đang đang tiến lại bắt chuyện với cô. Đối phương mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, trông như một bông thủy tiên nở rộ ở ven bờ, thanh khiết và cao quý.
“… Chào ngài.” Bạch Du nhớ lại lời căn dặn trước đó của Lyn, hắng giọng một chút, dùng giọng điệu dịu dàng nhất trong đời để đáp lời, cố gắng không làm đối phương sợ ngay từ đầu.
“Tôi là Ninh Hy Irlo. Nếu anh không ngại thì cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.”
“Ninh Hy.” Đối phương thận trọng đọc lại tên cô, nở một nụ cười vừa thanh thuần vừa ngượng ngùng, rồi đột nhiên hơi hoảng hốt thốt lên: “Khoan đã, Irlo? Là, là gia tộc công tước sao…?”
Bạch Du gật đầu.
“Xin thứ lỗi vì sự thất lễ của tôi!” Đối phương vội vàng cúi người hành lễ, sống lưng khẽ run rẩy: “Thành thật xin lỗi...”
Cô nhìn Omega đang run rẩy trước mặt, có chút hoài nghi nhân sinh. Chẳng lẽ gia tộc Irlo đáng sợ đến vậy sao?
Cô dùng ánh mắt dò hỏi quản gia, quản gia nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy vẻ vô tội.
“Thất lễ gì chứ?” Bạch Du quyết định an ủi đối phương: “Tôi không cảm thấy anh làm sai điều gì cả.”
“Tôi… tôi là Ashner của gia tộc Heka. Không thông báo tên trước thật sự là vô cùng thất lễ, thành thật xin lỗi…”
“Tôi không chú trọng mấy chuyện này đâu.” Bạch Du mỉm cười nói: “Chào anh, Ashner… Tôi có thể gọi anh như vậy chứ?”
“Được chứ, tiểu thư Irlo.” Đối phương có chút thụ sủng nhược kinh, ánh mắt có chút không nhịn được mà dừng lại trên người Bạch Du.
“Cứ gọi tôi bằng tên là được rồi.”
“Ninh Hy…”
“Đúng rồi đó.” Bạch Du nháy mắt, nở một nụ cười: “Anh là người đầu tiên trong hội trường này gọi tên tôi – cảm ơn vì đã chủ động đến bắt chuyện với tôi.”
Nhận ra Bạch Du dễ gần hơn mình nghĩ, Ashner bắt đầu lấy hết can đảm để trò chuyện với Bạch Du. Chủ đề mở đầu là về chuyện vặt trong nhà: Ashner xuất thân từ một gia tộc bá tước, cả gia đình vừa mới chuyển đến Đế Đô. Cậu là con út, trên cậu còn có một người chị gái, trong nhà rất náo nhiệt, nhưng chị gái của cậu lại là Alpha.
Theo lời Ashner nói, chị gái không phải là không thương cậu, nhưng lối suy nghĩ của Alpha và Omega thật sự quá khác biệt, dẫn đến việc hai người không có chút ăn ý nào. Thêm vào đó, do mới chuyển nhà, bạn bè cũ của cậu chỉ có thể liên lạc qua mạng, nên khi ở nhà Ashner khó tránh khỏi việc cảm thấy cô đơn.
Bạch Du nghĩ thầm: Đúng là vậy, dù cô đã cố gắng che giấu bản thân, nhưng nhiều lúc cô thật sự không thể theo kịp mạch não của Earlsey.
“Xin chào, tôi là Jon đến từ gia tộc Nori…”
“Tôi là Renee…”
“Tôi là…”
“Tôi…”
Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì Bạch Du đã bị một nhóm Omega vây kín xung quanh.
Bạch Du: “?”
Tuy rằng cô quả thật đến đây để xã giao, nhưng không nghĩ tới cô lại được yêu thích đến mức này nha?
Một Omega trò chuyện với cô như gió thổi qua cây liễu, ba Omega nói chuyện thì giống cơn mưa nhẹ, nhưng một nhóm Omega nói chuyện thì lại như một buổi đại hội của sơn ca — dù âm thanh nói chuyện có uyển chuyển êm tai đến đâu cũng vô dụng, nhiều người nhiều miệng, Bạch Du căn bản chẳng thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Cuối cùng, Bạch Du buộc phải giành quyền chủ động, quy định mỗi lần chỉ một người được nói, mới miễn cưỡng làm cho các đối thoại trở nên thuận lợi hơn. Nhưng chiến thuật này cũng là sai lầm ở một mức độ nào đó. Khi tất cả các Omega đều im lặng, chỉ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô chằm chằm, chờ cô chọn người nói tiếp, cảm giác này không khác gì bị tra tấn.
Trong khi đó, quản gia đứng một bên, nhận danh thϊếp đến mỏi cả tay.
Theo kế hoạch ban đầu, vốn cô chỉ cần nói vài câu khách sáo và giới thiệu bản thân là đủ. Nhưng số người tìm đến quản gia quá đông, nếu chỉ nói miệng thì dễ bị bỏ sót. Vì vậy, những người đã chuẩn bị trước thì nhanh chóng đưa danh thϊếp, còn những người chưa chuẩn bị thì lập tức sai người đi làm một món quà nhỏ, kèm theo thiệp ghi tên, coi như một loại danh thϊếp đặc biệt.
Bạch Du chịu không nổi sự nhiệt tình này, khoảng nửa giờ sau bèn tìm cớ rời khỏi hội trường, gần như chạy trốn vào phòng nghỉ dành cho khách quý.
“Chuyện này là sao?” Cô hỏi quản gia.
Rõ ràng quản gia cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Ông ấy có chút khó khăn điều chỉnh lại đống hộp quà chồng chất trong tay, ngập ngừng đáp: “Có lẽ… Tiểu thư thật sự rất được các Omega yêu mến?”
Dù sao ông ấy cũng không phải là Omega, chẳng thể biết được họ đang nghĩ gì.
“Nhưng tôi là Beta mà!” Bạch Du thở dài một tiếng, chỉnh lại chiếc vòng cổ trên cổ mình: “Chỉ chào hỏi với họ thôi mà cổ họng tôi như muốn khô rát luôn rồi.”
Quản gia bất đắc dĩ nhún vai.
Ông ấy làm việc ở phủ công tước bao lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng thấy thiếu gia Earlsey hay thiếu gia Arnold được các Omega chào đón đến thế — thậm chí có thể nói, mối quan hệ khác giới của hai vị kia còn thuộc dạng tệ trong những người đồng trang lứa.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
