0 chữ
Chương 40
Chương 40
Phía bên kia.
Bạch Du nắm chặt thiết bị đẩy khí dưới nước, chậm rãi nổi lên mặt nước.
Quản gia và người phụ trách khu vui chơi vốn luôn nhìn chằm chằm về hướng cô lặn xuống, sau khi thấy cô nổi lên thì nhanh chóng giúp cô lên bờ.
Quản gia liếc nhìn khuôn mặt với lớp trang điểm gần như không chút xê dịch của Bạch Du, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, nếu sau này những dịp tương tự xảy ra thường xuyên hơn, có lẽ ông cần thành lập một đội ngũ riêng để chăm sóc cho Bạch Du… Không, đáng ra ông nên tính đến việc này từ lâu, nhưng vì các Alpha trong nhà công tước Irlo sống quá đơn giản nên ông ấy mới nhất thời không nghĩ tới chuyện này.
Khi quản gia đang mải nghĩ về việc tuyển thêm nhân sự, người phụ trách khu vui chơi vừa giúp Bạch Du tháo thiết bị vừa hỏi:
“Ngài chơi thế nào? Có thích không?”
“Cũng thú vị lắm.” Bạch Du đánh giá ngắn gọn. Nói xong, cô quay lại liếc nhìn mặt nước phẳng lặng, xác nhận rằng không có gì ở đó, quả nhiên đó chỉ là ảo giác của cô thôi, con sứa kia không hề đi theo cô lên đây.
Tiếc thật, cô cảm thấy con sứa ấy rất có duyên với mình. Nếu nó nguyện ý đi theo, cô cũng không ngại mang nó về nhà nuôi.
“Tôi đã chụp rất nhiều ảnh ở dưới nước…” Bạch Du nói.
“Ngài có cần chúng tôi in ra giúp không?” Người phụ trách tháo thẻ nhớ từ thiết bị đẩy khí dưới nước: “Hoặc, ngài có thể trực tiếp mang theo thẻ nhớ này đi. Tất cả ảnh lẫn video ngài quay chụp đều nằm ở đây.”
“Cảm ơn.” Bạch Du không từ chối, để quản gia nhận lấy chiếc thẻ nhớ.
“À, đúng rồi. Vừa rồi tiểu thư Lyn Lenaci có nhắn tin đến, nói rằng ngài ấy tạm thời không thể thoát ra được, e rằng không thể dẫn ngài đến hội trường.” Quản gia ghé sát vào tai Bạch Du, thấp giọng nói: “Thực ra, bữa tiệc dự kiến tổ chức vào tối nay cũng đã bị hủy rồi.” .
Bạch Du có chút ngạc nhiên: “Ý ông là tôi chỉ cần đến hội trường lướt qua một vòng, rồi chiều nay chúng ta có thể về nhà luôn đúng không?”
Quản gia: “Đúng vậy.”
Quản gia có chút đắn đo không chắc chắn về tâm trạng của cô.
Có vẻ như cô rất thích thú khi lặn biển. Liệu thông báo thay đổi lịch trình lúc này có khiến cô thất vọng không?
Nhưng Bạch Du chỉ xua tay:
“Vậy thì cứ thế đi, chúng ta về nhà ăn tối. Nhưng nếu đến lúc đó tiểu thư Lenaci không quá bận, thì tôi muốn gặp cô để chào tạm biệt trước khi đi.”
“Tôi sẽ chuyển lời giúp ngài.” Quản gia gật đầu.
Ngay cả thời gian để tạm biệt cũng không có sao? Xem ra cô ấy thực sự rất bận.
Không còn phần giới thiệu từ Lyn, Bạch Du quyết định vào hội trường một cách lặng lẽ.
Hội trường được đặt trong một phòng tiệc có mái vòm bằng pha lê nguy nga tráng lệ. Phòng tiệc được xây dựng từ kính cường lực trong suốt, có thể nhìn thấy rõ những chú chim trắng bay lượn bên ngoài và mặt biển lấp lánh ánh sáng.
Bên trong đại sảnh được trang trí bằng những chiếc đèn chùm khổng lồ tỏa sáng lấp lánh khiến người ta phải mê mẩn. Ánh sáng phản chiếu qua những bức tường trắng được điêu khắc tinh xảo và nền đá cẩm thạch bóng loáng, như những vì sao lặng lẽ chảy xuôi.
Trên chiếc bàn dài với khăn trải bàn màu trắng tinh được bày biện các dụng cụ ăn uống tinh xảo và những món đồ ăn nhẹ tinh tế, bình hoa với những bông hoa tươi vừa được hái xuống trong ngày từ nơi khác, dáng hoa mềm mại thướt tha, hương thơm ngào ngạt, thậm chí còn đọng lại vài giọt sương sớm. Tấm khăn trải bàn hoa lệ được thêu bằng chỉ vàng với một họa tiết thống nhất, nghe nói đó là gia huy của gia tộc Lenaci.
“Nhà chúng ta cũng có gia huy sao?” Bạch Du thấp giọng hỏi quản gia ở bên cạnh.
Quản gia kín đáo liếc nhìn xung quanh hội trường, xác nhận không có nhân vật nào đáng ngại, rồi trả lời: “Đúng vậy, tiểu thư. Gia huy của phủ công tước chúng ta chính là biểu tượng gắn trên cổng lớn của phủ công tước. Nhưng gia tộc Irlo không quá chú trọng việc phô bày gia huy. Gia tộc Lenaci thì khác, họ làm giàu từ việc buôn bán khoáng sản, những năm gần đây lại mở rộng thêm sang các lĩnh vực kinh doanh khác, khoa trương một chút cũng chẳng phải chuyện xấu.”
Hóa ra là trong nhà có mỏ thật nha!
Bạch Du không khỏi cảm thán. Cô tiến gần đến bàn dài, phát hiện những món điểm tâm bày biện trên bàn hóa ra chỉ là ảnh ba chiều. Dùng ngón tay chạm nhẹ vào chúng, sẽ lập tức có một con robot không biết từ đâu xuất hiện, len qua đám đông để mang món ăn đến trước mặt cô.
Hai mắt Bạch Du sáng lên, vừa định vươn tay ra thì ly cocktail trên khay đã bị quản gia nhanh tay giành mất.
“Ngài còn chưa thành niên, không được uống rượu.” Quản gia nghiêm mặt nói, không có chút nhân nhượng nào.
Thế là Bạch Du đành chọn một ly sinh tố trái cây.
Cô vừa uống vừa quan sát những người trong hội trường. Hẳn đa số bọn họ đều là Omega, dáng người nhỏ xinh nhu nhược, làn da trắng nõn, hầu như không ai mặc đồ hở gáy. Cho dù là mặc váy, họ cũng sẽ để tóc xõa hoặc dùng phụ kiện như ruy băng để che kín vùng da quanh tuyến thể… Bên cạnh mỗi người đều có những nhân vật trông như vệ sĩ hoặc người hầu theo sát từng bước.
Không gian trong hội trường rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương vang vọng, hoàn toàn không giống sự náo nhiệt như trong trí tưởng tượng của Bạch Du. Ngẫu nhiên, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài câu trò chuyện nhỏ nhẹ. Các Omega tụm lại thành từng nhóm hai ba người, giống như những chú hươu nhỏ tình cờ gặp nhau bên bờ hồ, nhẹ nhàng chạm mũi vào nhau.
Bạch Du nắm chặt thiết bị đẩy khí dưới nước, chậm rãi nổi lên mặt nước.
Quản gia và người phụ trách khu vui chơi vốn luôn nhìn chằm chằm về hướng cô lặn xuống, sau khi thấy cô nổi lên thì nhanh chóng giúp cô lên bờ.
Quản gia liếc nhìn khuôn mặt với lớp trang điểm gần như không chút xê dịch của Bạch Du, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, nếu sau này những dịp tương tự xảy ra thường xuyên hơn, có lẽ ông cần thành lập một đội ngũ riêng để chăm sóc cho Bạch Du… Không, đáng ra ông nên tính đến việc này từ lâu, nhưng vì các Alpha trong nhà công tước Irlo sống quá đơn giản nên ông ấy mới nhất thời không nghĩ tới chuyện này.
Khi quản gia đang mải nghĩ về việc tuyển thêm nhân sự, người phụ trách khu vui chơi vừa giúp Bạch Du tháo thiết bị vừa hỏi:
“Cũng thú vị lắm.” Bạch Du đánh giá ngắn gọn. Nói xong, cô quay lại liếc nhìn mặt nước phẳng lặng, xác nhận rằng không có gì ở đó, quả nhiên đó chỉ là ảo giác của cô thôi, con sứa kia không hề đi theo cô lên đây.
Tiếc thật, cô cảm thấy con sứa ấy rất có duyên với mình. Nếu nó nguyện ý đi theo, cô cũng không ngại mang nó về nhà nuôi.
“Tôi đã chụp rất nhiều ảnh ở dưới nước…” Bạch Du nói.
“Ngài có cần chúng tôi in ra giúp không?” Người phụ trách tháo thẻ nhớ từ thiết bị đẩy khí dưới nước: “Hoặc, ngài có thể trực tiếp mang theo thẻ nhớ này đi. Tất cả ảnh lẫn video ngài quay chụp đều nằm ở đây.”
“Cảm ơn.” Bạch Du không từ chối, để quản gia nhận lấy chiếc thẻ nhớ.
“À, đúng rồi. Vừa rồi tiểu thư Lyn Lenaci có nhắn tin đến, nói rằng ngài ấy tạm thời không thể thoát ra được, e rằng không thể dẫn ngài đến hội trường.” Quản gia ghé sát vào tai Bạch Du, thấp giọng nói: “Thực ra, bữa tiệc dự kiến tổ chức vào tối nay cũng đã bị hủy rồi.” .
Quản gia: “Đúng vậy.”
Quản gia có chút đắn đo không chắc chắn về tâm trạng của cô.
Có vẻ như cô rất thích thú khi lặn biển. Liệu thông báo thay đổi lịch trình lúc này có khiến cô thất vọng không?
Nhưng Bạch Du chỉ xua tay:
“Vậy thì cứ thế đi, chúng ta về nhà ăn tối. Nhưng nếu đến lúc đó tiểu thư Lenaci không quá bận, thì tôi muốn gặp cô để chào tạm biệt trước khi đi.”
“Tôi sẽ chuyển lời giúp ngài.” Quản gia gật đầu.
Ngay cả thời gian để tạm biệt cũng không có sao? Xem ra cô ấy thực sự rất bận.
Không còn phần giới thiệu từ Lyn, Bạch Du quyết định vào hội trường một cách lặng lẽ.
Hội trường được đặt trong một phòng tiệc có mái vòm bằng pha lê nguy nga tráng lệ. Phòng tiệc được xây dựng từ kính cường lực trong suốt, có thể nhìn thấy rõ những chú chim trắng bay lượn bên ngoài và mặt biển lấp lánh ánh sáng.
Trên chiếc bàn dài với khăn trải bàn màu trắng tinh được bày biện các dụng cụ ăn uống tinh xảo và những món đồ ăn nhẹ tinh tế, bình hoa với những bông hoa tươi vừa được hái xuống trong ngày từ nơi khác, dáng hoa mềm mại thướt tha, hương thơm ngào ngạt, thậm chí còn đọng lại vài giọt sương sớm. Tấm khăn trải bàn hoa lệ được thêu bằng chỉ vàng với một họa tiết thống nhất, nghe nói đó là gia huy của gia tộc Lenaci.
“Nhà chúng ta cũng có gia huy sao?” Bạch Du thấp giọng hỏi quản gia ở bên cạnh.
Quản gia kín đáo liếc nhìn xung quanh hội trường, xác nhận không có nhân vật nào đáng ngại, rồi trả lời: “Đúng vậy, tiểu thư. Gia huy của phủ công tước chúng ta chính là biểu tượng gắn trên cổng lớn của phủ công tước. Nhưng gia tộc Irlo không quá chú trọng việc phô bày gia huy. Gia tộc Lenaci thì khác, họ làm giàu từ việc buôn bán khoáng sản, những năm gần đây lại mở rộng thêm sang các lĩnh vực kinh doanh khác, khoa trương một chút cũng chẳng phải chuyện xấu.”
Hóa ra là trong nhà có mỏ thật nha!
Bạch Du không khỏi cảm thán. Cô tiến gần đến bàn dài, phát hiện những món điểm tâm bày biện trên bàn hóa ra chỉ là ảnh ba chiều. Dùng ngón tay chạm nhẹ vào chúng, sẽ lập tức có một con robot không biết từ đâu xuất hiện, len qua đám đông để mang món ăn đến trước mặt cô.
Hai mắt Bạch Du sáng lên, vừa định vươn tay ra thì ly cocktail trên khay đã bị quản gia nhanh tay giành mất.
“Ngài còn chưa thành niên, không được uống rượu.” Quản gia nghiêm mặt nói, không có chút nhân nhượng nào.
Thế là Bạch Du đành chọn một ly sinh tố trái cây.
Cô vừa uống vừa quan sát những người trong hội trường. Hẳn đa số bọn họ đều là Omega, dáng người nhỏ xinh nhu nhược, làn da trắng nõn, hầu như không ai mặc đồ hở gáy. Cho dù là mặc váy, họ cũng sẽ để tóc xõa hoặc dùng phụ kiện như ruy băng để che kín vùng da quanh tuyến thể… Bên cạnh mỗi người đều có những nhân vật trông như vệ sĩ hoặc người hầu theo sát từng bước.
Không gian trong hội trường rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương vang vọng, hoàn toàn không giống sự náo nhiệt như trong trí tưởng tượng của Bạch Du. Ngẫu nhiên, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài câu trò chuyện nhỏ nhẹ. Các Omega tụm lại thành từng nhóm hai ba người, giống như những chú hươu nhỏ tình cờ gặp nhau bên bờ hồ, nhẹ nhàng chạm mũi vào nhau.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
