TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Chương 25

“Đây… là sữa đông à?” A Tháp Na cẩn thận đánh giá nguyên liệu được đưa đến tay mình hôm nay, trắng nõn, nhìn giống sữa đông, nhưng vị lại không đúng. Không có mùi sữa, ngược lại là một loại mùi cỏ cây.

“Làm từ đậu đấy, đó là mùi đậu nành!” Hạ Lan Định thức cả đêm nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Cuối cùng cũng làm được đậu phụ rồi, dễ dàng gì đâu!

“Có thể nấu canh ăn, cũng có thể dùng bơ chiên ăn, hầm thịt bỏ vào hai miếng, ngon tuyệt cú mèo!” Hạ Lan Định dặn A Tháp Na hôm nay bữa sáng dùng đậu phụ làm.

“Nếu mọi người không quen mùi đậu nành, có thể luộc qua nước sôi trước khi cho vào nồi để khử mùi.” Đây là mẹo vặt cuộc sống mà Hạ Lan Định nghe được từ một người chị đồng nghiệp ở kiếp trước.

Dặn dò A Tháp Na xong, Hạ Lan Định lại hùng hổ xông vào lều của nhà A Sử Na, lôi A Sử Na Hổ Đầu đang còn say giấc nồng dậy: “Dậy, ăn sáng thôi!”

A Sử Na Hổ Đầu bị lay tỉnh khỏi giấc mơ đẹp, mở mắt nhìn đỉnh lều vẫn còn mờ tối, chắc chắn lúc này trời vẫn chưa sáng.

“Nhanh lên, có đồ ngon.” Hạ Lan Định lay A Sử Na Hổ Đầu, xua đuổi cơn buồn ngủ của hắn ta.

A Sử Na Hổ Đầu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhớ tới lời thủ lĩnh nói tối qua: “Đồ đổi lấy tro bếp à?”

Hạ Lan Định đưa đậu phụ cho A Sử Na Hổ Đầu xem: “Một cân đậu có thể làm ra khoảng ba cân đậu phụ.”

“Ba cân?” A Sử Na Hổ Đầu không có khái niệm rõ ràng.

“Khoảng tám miếng.” Mỗi miếng đậu phụ to bằng bàn tay, tám miếng là khoảng ba cân.

“Nửa miếng đậu phụ đổi một thúng tro bếp, thế nào?” Hạ Lan Định hỏi ý kiến A Sử Na Hổ Đầu.

“... “Không ổn lắm! A Sử Na Hổ Đầu nhăn nhó: “Đậu phụ là đồ ăn được, tro bếp thì…” Dùng đồ ăn để đổi lấy rác thải, thế nào cũng không có lời.

“Tro bếp có thể dùng để giặt len, da cừu.” Hạ Lan Định giải thích: “Chúng ta làm ra thảm nỉ lông cừu chất lượng tốt hơn, có thể đổi được nhiều tiền hơn.”

“Vậy sao không trực tiếp dùng đậu phụ đổi lấy tiền?” A Sử Na Hổ Đầu không hiểu tại sao phải vòng vo kiếm tiền, không phải càng tốn công sức hơn sao?

Hạ Lan Định sững người: Hắn ta nói rất có lý!

Bán đậu phụ cũng là bán, bán thảm nỉ lông cừu cũng là bán! Thảm nỉ lông cừu còn chưa làm ra, không biết khi nào mới có thu nhập, nhưng đậu phụ đã làm xong rồi, hiện tại có thể đổi tiền ngay lập tức!

“Hổ Đầu, ngươi thật thông minh!” Hạ Lan Định khen ngợi.

“Hì hì…” A Sử Na Hổ Đầu ngượng ngùng gãi đầu, thầm nghĩ, không phải hắn ta thông minh, mà là thủ lĩnh nghĩ nhiều quá nên thành ra ngốc nghếch rồi.

Hai người đang nói chuyện thì A Tháp Na bưng bữa sáng đậu phụ đến, là canh đậu phụ sữa dê và đậu phụ chiên bơ. Nhìn giống như món ăn tệ hại, nhưng mùi vị lại thật sự không tệ.

Đậu phụ chiên vàng hai mặt, ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng toàn là nước, mùi thơm của đậu nành hòa quyện với vị béo ngậy của bơ, ngon tuyệt. Ngay cả A Sử Na Hổ Đầu không quen uống sữa đậu nành cũng ăn ngon lành.

“Ngon quá! Chắc chắn có thể bán được giá cao!” A Sử Na Hổ Đầu vỗ tay khen ngợi.

“Đúng rồi!” Hạ Lan Định lại nghĩ ra một cách ăn đậu phụ, quay sang nói với A Tháp Na: “Còn có thể băm nhỏ đậu phụ trộn với thịt làm nhân bánh nướng.”

“Ăn giống như thịt vậy.”

“Nghe đã thấy ngon rồi.” A Sử Na Hổ Đầu đã bắt đầu chảy nước miếng.

“Thủ lĩnh, chúng ta bán đậu phụ cho quán rượu trong trấn, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.” A Sử Na Hổ Đầu cười toe toét, dường như đã nhìn thấy cảnh núi vàng núi bạc được chuyển vào lều.

“Chúng ta có thể tự mở quán ăn.” Hạ Lan Định nghĩ trấn Hoài Sóc hoàn toàn là một sa mạc ẩm thực, một bát mì thịt cừu cũng bán đắt như vậy, nếu mình mở quán ăn, chẳng phải sẽ thống trị toàn bộ thị trường sao?!

“Hả?” A Sử Na Hổ Đầu ngẩn người, lẩm bẩm: “Nhưng chúng ta phải chăn nuôi mà.” Bò ngựa cừu đều ở trên thảo nguyên, làm sao vào trấn mở quán ăn được?

“Vậy thì chia làm hai.” Hạ Lan Định lòng đầy nhiệt huyết, quyết tâm cho người dân Đại Ngụy được nếm thử văn hóa ẩm thực năm nghìn năm của Trung Hoa.

“Một nhóm chăn nuôi, một nhóm vào trấn kinh doanh.” Hạ Lan Định lên kế hoạch: “Sau này còn có thể thay phiên nhau.”

“Còn thủ lĩnh thì sao?” A Sử Na Hổ Đầu nhìn chằm chằm Hạ Lan Định, tộc nhân có thể chia làm hai, nhưng thủ lĩnh chỉ có một. Ngài muốn ở lều trên thảo nguyên, hay muốn ở trong nhà gỗ của người Hán?

Hạ Lan Định ngẩn ra một chút, sau đó trả lời: “Thảo nguyên mới là gốc rễ của ta.”

Câu này không phải là để lấy lòng tộc nhân, mà là nói thật. Thiên hạ sắp loạn, Trung Nguyên đại địa chiến hỏa liên miên, hắn ở lại thảo nguyên phía Bắc, nói không chừng còn có thể may mắn sống sót khỏi cỗ máy chiến tranh nghiền nát con người.

“Giống như ngựa, dù đi bao xa cũng sẽ trở về nhà.”

Câu trả lời của Hạ Lan Định như một liều thuốc trấn an, khiến A Sử Na Hổ Đầu vui vẻ ra mặt, vỗ ngực nói: “Thủ lĩnh nói gì thì là đó, để việc sắp xếp cho chúng tôi làm là được.”

Hạ Lan Định muốn mở quán ăn ở trấn Hoài Sóc, không phải nói là làm được ngay. Hiện tại, hắn còn rất nhiều việc phải sắp xếp ổn thỏa.

“Nhớ lần trước ngươi nói nếu có thể cử người đi theo dõi bộ lạc Ô Hoàn thì tốt.” Hạ Lan Định nhắc lại chuyện cũ.

Kiếm tiền tuy quan trọng, nhưng mất mạng rồi thì tiền tài nhiều đến mấy cũng chỉ là phù du: “Ta chuẩn bị thành lập một đội buôn bán trên thảo nguyên, giao thương giữa các bộ lạc, đồng thời có thể quan sát động tĩnh của các bộ lạc.”

“Hay lắm!” A Sử Na Hổ Đầu hai mắt sáng lên, so với việc vào trấn mở quán ăn, y thích cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên bất tận hơn. A Sử Na Hổ Đầu chủ động xin ra trận: “Thủ lĩnh, chuyện này cứ giao cho tôi.”

“Được!”

Kế hoạch được định ra, trong bộ lạc càng thêm bận rộn, Hạ Lan Định giao nghề làm đậu phụ cho A Tháp Na, bà lão này cả đời đều ở bộ lạc Hạ Lan, không có con cái thân thích, bộ lạc Hạ Lan chính là tất cả của bà.

“Chia mỗi bước cho những người khác nhau làm.” Hạ Lan Định dạy A Tháp Na cách giữ bí mật công thức: “Ngâm đậu, xay đậu, lọc, nấu sữa đậu, mỗi người phụ trách một khâu.”

“Bước cuối cùng là cho thạch cao vào thì do bà làm.” Đương nhiên, Hạ Lan Định vẫn giữ lại một chiêu, nước thạch cao dùng để làm đậu phụ cuối cùng vẫn nằm trong tay hắn.

A Tháp Na nghiêm mặt, ghi nhớ từng chữ Hạ Lan Định nói.

“Nói với mọi người, sau khi bán được một thời gian, nhiều nhất là một năm, ta sẽ công bố cách làm đậu phụ. Trong tộc, dù nam hay nữ đều có thể học.”

Cách làm đậu phụ đơn giản, chi phí lại thấp. Trong thời đại vật chất khan hiếm này, nếu có thể thêm một món ăn trên bàn cơm của người dân, Hạ Lan Định cảm thấy mình cũng coi như không uổng công sống một kiếp.

Vì vậy, Hạ Lan Định không muốn độc quyền ngành đậu phụ, mà dự định sau khi kiếm được một khoản tiền mới thì sẽ công bố công thức.

“Đậu trong tộc không còn nhiều.” A Tháp Na nhắc nhở Hạ Lan Định.

Hạ Lan Định gật đầu, “Ta sẽ đi mua.”

Còn rất nhiều thứ phải mua, ngoài đậu, còn có cối xay đậu lớn, ngoài ra còn phải đóng vài cái thùng lớn để đựng sữa đậu nành, khuôn ép đậu phụ cũng cần.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Lan Định quyết định đặt xưởng đậu phụ ở căn nhà lớn trong trấn Hoài Sóc. Bởi vì sau mùa mưa, một khi vào thu, nguồn nước trên thảo nguyên sẽ ngay lập tức khan hiếm. Mà làm đậu phụ thì không thể thiếu nước.

“A, lại phải tiêu tiền rồi.” Hạ Lan Định tính toán tài sản của mình, đè nén ý định bán thêm một con ngựa, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bán vài con cừu.

Nhưng ở phương Bắc, bò ngựa cừu lại không bán được giá.

“Lỗ quá.” Hạ Lan Định nghĩ thôi đã thấy xót ruột.

“Nếu không tốn tiền thì tốt rồi…” Chỉ khi làm chủ gia đình mới biết củi gạo đắt đỏ, bây giờ trong bộ lạc mỗi khi mất một con cừu, Hạ Lan Định đều đau lòng muốn chết.

“Hay là… lại đưa cho phủ Đại tướng quân hai con?” Làm ăn chân chính kiếm tiền nào có nhanh bằng việc “vặt lông” ông ngoại.

Ý nghĩ vô liêm sỉ lóe lên trong đầu, cuối cùng Hạ Lan Định vẫn dặn A Sử Na Hổ Đầu chọn ba con cừu cùng mình đi một chuyến đến trấn Hoài Sóc.

“Chọn cừu non.” A Tháp Na đề nghị: “Giá rẻ hơn, dễ bán.” Đang là mùa hè, cỏ nước tươi tốt, ngay cả những gia đình khá giả cũng sẵn lòng mua một con cừu non về nuôi, không tốn công.

Hạ Lan Định gật đầu: “Được!” Về kỹ năng sinh tồn ở thời cổ đại này, hắn còn kém xa người bản địa nhiều.

Đến trấn Hoài Sóc, Hạ Lan Định và A Sử Na Hổ Đầu vẫn chia nhau ra làm việc. A Sử Na Hổ Đầu đi bán cừu non, sau đó mua sắm dụng cụ cần thiết để làm đậu phụ. Còn Hạ Lan Định thì đến chỗ cũ – thương hành Lưu Ký.

“Xin lỗi ngài.” Vừa gặp mặt, Lưu chưởng quỹ đã áy náy.

Hạ Lan Định giật mình, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Việc mua lương thực thật sự gặp chút khó khăn. Đặc biệt là các làng mạc gần Bình Thành đều bị thiên tai, chỉ có thể điều vận từ nơi xa hơn…” Lưu chưởng quỹ ấp úng: “Còn nữa…”

“Cứ nói đừng ngại.” Hạ Lan Định nói: “Ta tin tưởng Lưu chưởng quỹ.”

“Có thể dùng đậu tương thay hạt kê được không?” Lưu chưởng quỹ xấu hổ vô cùng, đậu tương và hạt kê sao có thể so sánh được! Nhưng bây giờ trên thị trường hạt kê và lúa mì thật sự không dễ mua.

Vừa lúc Lưu chưởng quỹ nghĩ mình sắp bị từ chối, thì nghe thấy chàng trai Tiên Ti vui vẻ nói lớn: “Được chứ!”

“Hả?” Lưu chưởng quỹ nhắc nhở: “Đậu tương không giống hạt kê, ăn nhiều sẽ đầy bụng.”

“Không sao, đúng lúc ta đang cần đậu!” Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, quá tuyệt vời.

“Vậy được.” Lưu chưởng quỹ đáp: “Tôi sẽ viết thư cho đội buôn vận chuyển lương thực đến đây, nhiều nhất bốn ngày là đến Hoài Sóc. Đương nhiên, số lượng sẽ nhiều hơn một chút.” Đậu tương và hạt kê không cùng một giá.

“Được!” Bốn ngày nữa thì những dụng cụ làm đậu phụ mà hắn đặt trước chắc cũng làm xong rồi, thời gian vừa khéo.

Nói xong chuyện lương thực, Hạ Lan Định hỏi Lưu chưởng quỹ về việc mở cửa hàng: “Cần phải làm thủ tục gì ở nha môn không? Có cần nộp tiền gì không?”

Hạ Lan Định muốn mở cửa hàng trong trấn, không có kinh nghiệm gì, cũng không biết có cần giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận gì đó không.

“Hạ Lan thủ lĩnh muốn buôn bán gì?” Lưu chưởng quỹ hỏi kỹ càng.

“Quán ăn.” Hạ Lan Định nói: “Bán đồ ăn.”

“Cái này…” Lưu chưởng quỹ có chút không lạc quan, dù sao trấn Hoài Sóc cũng không phải thành phố phồn hoa nào, tuy có thương nhân Nam Bắc qua lại, nhưng dù sao cũng có hạn. Mở quán ăn trong trấn, bán cho ai đây?

Nói thật, Lục Trấn nổi tiếng là nghèo. Nhắc đến hộ quân Lục Trấn, ấn tượng đầu tiên hiện lên trong đầu mọi người chính là “nghèo”.

“Hay là cứ bày một cái sạp trước?” Lưu chưởng quỹ vừa đề nghị vừa quan sát sắc mặt của Hạ Lan Định, thấy Hạ Lan Định không có vẻ mặt xấu hổ hay tức giận, mới yên tâm nói tiếp: “Dù sao bày sạp ở chợ cũng không cần nộp thuế.” Như vậy có thể giảm chi phí đầu tư và rủi ro.

“Cảm ơn chưởng quỹ chỉ điểm!”

Bốn ngày sau, đậu tương đổi từ vải lụa cuối cùng cũng đến trấn Hoài Sóc, xưởng đậu phụ ở căn nhà lớn phía Bắc thành chính thức hoạt động.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.