0 chữ
Chương 33
Chương 33
Thôn Trang ngậm lời, đành đợi mọi người yên vị rồi mới với tay tắt đèn. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, ai nấy đều im lặng. Không lâu sau, tiếng ngáy như sấm của Thôn Trang vang lên, rồi tới lão Dương cũng bắt đầu “giao hưởng”, hết người này đến người kia, không ai chịu thua ai.
Tần Trí hơi nhíu mày, nghiêng đầu sang nhìn người phụ nữ nằm cạnh. Cô đưa lưng về phía họ, mái tóc mềm mại vương xuống tay anh, mang theo cảm giác ngứa ngáy lạ lùng. Cô ngủ rất yên, gần như không nhúc nhích, hơi thở cũng nhẹ, khiến anh lại khó mà chợp mắt được.
Anh đưa tay quấn lấy một lọn tóc của cô, từng vòng rồi lại buông ra, rồi lại quấn. Ánh mắt dưới ánh sáng lờ mờ như mặt nước yên tĩnh, cứ thế dừng ở ngón tay và lọn tóc.
Không ngờ người phụ nữ bên cạnh bất ngờ trở mình, đôi đồng tử màu nâu xám mở lớn, nhìn anh chằm chằm không hề buồn ngủ. Cô cử động môi, giọng nhỏ:
“Chơi vui lắm à?”
Khoảng cách quá gần khiến cả hai cảm nhận rõ ràng nhịp thở của đối phương. Trong không khí mờ tối, tiếng ngáy phía sau vẫn rì rầm, nhưng khoảng khắc ấy như bị ngăn cách hoàn toàn. Hạ Li chỉ khẽ nhướng mày, nhìn anh một cái rồi quay mặt đi. Tần Trí ngượng ngùng buông tay, quay đầu nhìn lên trần, hai tay đan vào nhau đặt lên bụng.
Hạ Li vẫn dõi mắt nhìn nghiêng sườn mặt anh. Sống mũi cao như một ngọn đồi nhỏ, kiêu ngạo và bướng bỉnh. Hình ảnh ấy bất giác kéo cô trở về năm đầu tiên họ gặp nhau…
Khi đó, có lẽ anh chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Năm đó, mẹ cô qua đời. Bố dượng thì chẳng đoái hoài, còn dẫn người đàn bà khác công khai dọn vào nhà. Một mình cô từ Tô Thành bắt xe đến Nam Thành, cầu xin họ hàng nhà mẹ giúp lo hậu sự. Kết quả bị đuổi khỏi cửa, bị sỉ vả không tiếc lời, bị gọi là “đồ con hoang”.
Ngày đó, cô không một xu dính túi, một mình đi bộ tới khu Đông Hải để tìm dì Uyển. Trên con đường tối om, phủ đầy tuyệt vọng, cô bắt gặp một cậu con trai toàn thân đẫm máu. Một mình cậu đối đầu với cả đám người, không sợ hãi, không chùn bước. Trong đêm đen, cậu như một con sói hoang, càng đánh càng hăng.
Ngay lúc cô định quay người rời đi, phía sau chợt vang lên tiếng chửi rủa từ đám con trai lớn hơn cậu:
“Đồ con hoang!”
Hai chữ ấy như con dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim cô.
Trong khoảnh khắc đó, cô lập tức quay đầu. Cậu thiếu niên kia đang bị vây đánh tàn bạo, cả người đấm đá dồn dập. Cô không rõ vì sao lòng mình lại run lên, vô thức hét lên về phía đám người:
“Cảnh sát đến rồi đó!”
Tần Trí hơi nhíu mày, nghiêng đầu sang nhìn người phụ nữ nằm cạnh. Cô đưa lưng về phía họ, mái tóc mềm mại vương xuống tay anh, mang theo cảm giác ngứa ngáy lạ lùng. Cô ngủ rất yên, gần như không nhúc nhích, hơi thở cũng nhẹ, khiến anh lại khó mà chợp mắt được.
Anh đưa tay quấn lấy một lọn tóc của cô, từng vòng rồi lại buông ra, rồi lại quấn. Ánh mắt dưới ánh sáng lờ mờ như mặt nước yên tĩnh, cứ thế dừng ở ngón tay và lọn tóc.
Không ngờ người phụ nữ bên cạnh bất ngờ trở mình, đôi đồng tử màu nâu xám mở lớn, nhìn anh chằm chằm không hề buồn ngủ. Cô cử động môi, giọng nhỏ:
Khoảng cách quá gần khiến cả hai cảm nhận rõ ràng nhịp thở của đối phương. Trong không khí mờ tối, tiếng ngáy phía sau vẫn rì rầm, nhưng khoảng khắc ấy như bị ngăn cách hoàn toàn. Hạ Li chỉ khẽ nhướng mày, nhìn anh một cái rồi quay mặt đi. Tần Trí ngượng ngùng buông tay, quay đầu nhìn lên trần, hai tay đan vào nhau đặt lên bụng.
Hạ Li vẫn dõi mắt nhìn nghiêng sườn mặt anh. Sống mũi cao như một ngọn đồi nhỏ, kiêu ngạo và bướng bỉnh. Hình ảnh ấy bất giác kéo cô trở về năm đầu tiên họ gặp nhau…
Khi đó, có lẽ anh chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Năm đó, mẹ cô qua đời. Bố dượng thì chẳng đoái hoài, còn dẫn người đàn bà khác công khai dọn vào nhà. Một mình cô từ Tô Thành bắt xe đến Nam Thành, cầu xin họ hàng nhà mẹ giúp lo hậu sự. Kết quả bị đuổi khỏi cửa, bị sỉ vả không tiếc lời, bị gọi là “đồ con hoang”.
Ngay lúc cô định quay người rời đi, phía sau chợt vang lên tiếng chửi rủa từ đám con trai lớn hơn cậu:
“Đồ con hoang!”
Hai chữ ấy như con dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim cô.
Trong khoảnh khắc đó, cô lập tức quay đầu. Cậu thiếu niên kia đang bị vây đánh tàn bạo, cả người đấm đá dồn dập. Cô không rõ vì sao lòng mình lại run lên, vô thức hét lên về phía đám người:
“Cảnh sát đến rồi đó!”
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
