TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Lúc ấy đã hơn hai giờ sáng, ai cũng mệt mỏi mà không sao ngủ nổi. Tần Trí cầm lấy bao thuốc, lặng lẽ đi ra ngoài. Lão Dương nối gót theo sau:

“Ra ngoài làm điếu cho tỉnh người đi.”

Vài gã đàn ông khác cũng đi theo ra hút thuốc giải khuây. Trong phòng, Lâm Linh Linh nhìn xuống chỗ ngủ tạm: vài tấm ván gỗ thấp ghép lại, trải tấm chăn mỏng bên trên, nhăn nhó kéo tay Hạ Li:

“Hạ bộ trưởng, đêm nay chúng ta phải ngủ chung với mấy người đàn ông kia thật à?

Hạ Li nhìn thoáng qua, đoán được đám đàn ông họ là sợ các cô khó xử nên mới ra ngoài trước. Cô vỗ vai Lâm Linh Linh, giọng bình tĩnh:

“Năm đó làm dự án phong điện xuất khẩu, chị từng theo đoàn đi thực địa ở Sahara, gặp bão cát, bị kẹt trong xe cả đêm, nhiệt độ xuống gần âm độ, lúc ấy chỉ cầu còn sống. Nam nữ gì cũng vậy, mạng sống là quan trọng nhất.”

Cô liếc sang điều kiện hiện tại, tiếp lời:

“Nhìn đây xem, ít ra còn có mái che, không bị mưa xối gió tạt, thế là đủ tốt rồi. Cố chịu một đêm đi, em ngủ ở trong cùng nhé.”

Hai câu nói của Hạ Li khiến Lâm Linh Linh nhớ lại chuyện lợn rừng mà lão Dương kể hồi chiều, khiến cô rùng mình, rụt cổ lại rồi ngoan ngoãn chui vào trong cùng, nằm cứng đơ như khúc gỗ. Cảm giác tấm đệm dưới người không sạch khiến cô chẳng dám cựa quậy.

Hạ Li thò tay sờ túi áo, may mà lúc nửa đêm đi ra ngoài cô vẫn khoác áo khoác mỏng, chìa khóa xe vẫn còn nằm yên trong túi.

Cô nghiêng đầu, nhắc Linh Linh một câu:

“Ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Lâm Linh Linh xoay lưng vào tường, nhắm mắt lại. Hạ Li liếc điện thoại xem giờ, rồi mới nằm xuống cạnh cô.

Chừng mười phút sau, đám đàn ông mới lần lượt trở vào. Họ có vẻ hơi lúng túng, ánh mắt nhìn nhau dò xét. Hách Sảng hỏi:

“Rồi… ngủ kiểu gì đây?”

Hiển nhiên không ai dám nằm gần mấy cô gái, ngượng ngùng rõ mặt. Lão Dương xoa mũi, nói trước:

“Tôi khỏi cần chen, tôi ngủ ngáy to.”

Hách Sảng thì mặt mũi đỏ gay, bảo anh ta nằm sát Hạ Li chắc cho mười lá gan cũng không dám. Tần Trí thì đứng lặng bên trong góc, không hé lời. Thôn Trang nhìn bên này, liếc bên kia, cuối cùng hất cằm:

“Các anh nhát hết, vậy em nằm. Em không ngáy!”

Cậu ta vừa mới bước được hai bước thì cổ áo bị người phía sau túm lại. Cậu “ối” một tiếng rồi bị kéo lùi như gà con. Tần Trí đi thẳng vào trong, vén áo nằm xuống rồi lạnh lùng dặn:

“Tắt đèn.”

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.