GIỚI THIỆU TRUYỆN
Tất cả mọi người đều biết Bùi Kinh Duật danh tiếng lẫy lừng, dung mạo xuất chúng, tựa như trăng thanh gió mát, cao không thể với tới.
Chỉ có Khương Gia Mạt trêu chọc anh, sùng bái anh, tin tưởng anh và vọng tưởng mãi mãi có được anh.
Ban đầu, người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, đối đãi lịch sự, dường như cô không hề đặc biệt.
Sau này, đêm khuya tuyết rơi dày, chiếc xe đen sang trọng dừng dưới lầu. Bùi Kinh Duật che ô đến tìm cô, tờ giấy khám thai trong ngực anh không hề dính một giọt nước.
Người đàn ông luôn cao cao tại thượng lại tự tay nấu cho cô ly trà gừng. Ngón tay anh thon dài lạnh lẽo như ngọc, đeo nhẫn kim cương cho cô, nắm chặt tay cô.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông thông báo: "Chúng ta kết hôn đi."
Trong thời gian mang thai, Khương Gia Mạt trằn trọc khó chịu. Cô biết anh ngủ không sâu giấc, lo lắng làm phiền anh nên thúc giục anh sang phòng bên nghỉ ngơi.
Ngày mai có cuộc họp quan trọng nhưng Bùi Kinh Duật lại cụp mắt như không nghe thấy. Bàn tay ấm áp của anh áp sát bụng cô, nhẹ nhàng xoa tròn: "Đã kết hôn rồi thì nên cùng giường chung gối."
_____
Bùi Kinh Duật người này đoan chính thoát tục, tôn quý vô song, người khác đều nói anh vốn không tình không dục.
Sau khi mang thai rồi kết hôn, cô dần dần nhìn thấy được thứ nghiện ngầm mà anh che giấu không cho người ngoài biết.
Đêm đó, tài xế nhà chở nhầm đường đưa Khương Gia Mạt đến biệt thự ngoại ô.
Tường đỏ ngói vàng, mái hiên chạm trổ. Sân hoa lê ánh trăng dịu dàng, cô đẩy cửa phòng ra.
[Thiếu nữ ngây thơ tựa cửa cười, đến khi làm vợ rồi lại dịu dàng quyến rũ.]
Căn phòng đầy tranh ảnh, tất cả đều là dáng vẻ của cô.
Cô từng đóng phim nghệ thuật mang phong cách cổ xưa. Anh vung tiền như rác, đầu tư rất nhiều, mang theo lòng chiếm hữu độc chiếm, ngày ngày ngắm nhìn.
Bức ảnh nổi bật nhất là đêm trăng tròn sáng tỏ, đoàn làm phim đóng máy. Khương Gia Mạt mặc váy trắng đơn giản, tóc mai rũ xuống như sương khói. Cách dòng người xa xôi, cô mỉm cười mãn nguyện nhìn về phía anh.
Khương Gia Mạt nhìn bức ảnh khẽ run: "Anh bắt đầu để ý đến em từ khi nào?"
Anh ôm cô từ phía sau, giọng khàn khàn: "Gia Gia, anh động lòng từ lâu rồi, không thể kiềm chế được."
Sau này người đàn ông hoàn toàn không còn kiềm chế như thời gian cô mang thai nữa, dạy cô quên hết cả sớm tối.
Mái tóc đen của Khương Gia Mạt quấn quanh sống lưng trắng nõn, chiếc váy ngủ ướŧ áŧ khẽ che đi làn da ửng hồng nóng rực. Cô rụt rè dụi chiếc mũi nhỏ nhắn vào lòng anh, dưới lớp vải có những vết đỏ khó nhịn: "Em... em nghĩ chúng ta nên ngủ riêng."
Bùi Kinh Duật ngước mắt lên, từng chút từng chút ngắm nhìn sự run rẩy khát khao của cô, nụ hôn tan biến trong sự cọ xát triền miên.
Người đàn ông từ dưới bao phủ lên, môi ẩm ướt đáng ngờ, cụp mắt mờ ám nói: "Trên người em có chỗ nào... rời khỏi anh được?"
Từ đó, chứng khát da của cô không thể chữa khỏi mà còn bị Bùi Kinh Duật dỗ dành ngày đêm làm cho trầm trọng hơn.
*P/s: Thiết lập trong truyện xin đừng áp vào thực tế, địa danh trong truyện phần lớn là tên hư cấu, nhân vật cũng hoàn toàn tưởng tượng.
Xem thêm