0 chữ
Chương 4
Chương 40
Khi tới phòng ăn, cả nhà họ Cố đã ngồi vào bàn. Ngồi đối diện cô là Cố Trường Quân. Anh ăn mặc chỉnh tề, trước mặt là bộ chén đĩa kiểu Tây đã dùng xong, bên cạnh còn có ly cà phê. Anh tựa vào lưng ghế, đang đọc báo. Thấy cô bước vào, chỉ hơi ngẩng mắt liếc nhìn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc báo.
“Chị dâu, chị dậy rồi à? Ngồi ở đây nè!”. Cố Thi Hoa kéo ghế bên cạnh mình, nhiệt tình gọi cô ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh cô ấy là một phụ nữ mặc áo xám nhạt, trông lớn hơn Cố Trường Quân vài tuổi. Khuôn mặt dịu dàng, toát lên vẻ có học thức, chỉ là vóc dáng mảnh mai, làn da hơi nhợt nhạt như người ít ra nắng. Thấy Tiêu Mộng Hồng xuất hiện, cô ta khẽ gật đầu chào, mỉm cười nhẹ nhàng.
Tiêu Mộng Hồng lập tức đoán ra, người phụ nữ này hẳn là chị hai của Cố Trường Quân – Cố Trâm Anh, người góa chồng đang sống tại nhà. Bộ đồ ngủ tối qua của cô cũng là mượn từ chị ấy. Nhìn thấy ánh mắt thân thiện của chị, cô vội vàng gật đầu mỉm cười đáp lại.
Cố phu nhân quay đầu lại nhìn cô một cái, chau mày. Tiêu Mộng Hồng cũng biết mình quả thực thất lễ, vội vàng đi tới bàn ăn, ngồi xuống rồi chủ động xin lỗi.
“Ba, mẹ, chị hai, con xin lỗi, hôm nay dậy muộn ạ.”
Ông Cố Ngạn Tông nói với vẻ hiền hòa: “Tối qua mới về, chắc là chưa quen chỗ mới nên khó ngủ đúng không? Không sao, ngồi xuống ăn đi con.”
Tiêu Mộng Hồng gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống.
Trong nhà hình như chỉ có mình Cố Trường Quân là ăn sáng kiểu Tây, sau khi cô ngồi xuống, mẹ Vương liền mang tới một chén cháo nóng, mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân, ăn nhiều một chút nhé. Nửa năm không gặp, cô lại gầy đi nhiều rồi.”
Tiêu Mộng Hồng nhỏ giọng cảm ơn, cúi đầu bắt đầu ăn.
Cả nhà Cố gia có vẻ đã quen ăn sáng trong yên lặng, ngay cả Cố Thi Hoa cũng không nói gì. Ngoài tiếng chén muỗng va vào nhau rất khẽ, chỉ còn tiếng lật trang báo của Cố Trường Quân.
Lúc gần ăn xong, Cố Thi Hoa quay sang nói với cô:
“Chị dâu! Anh tư đã bảo người đến Thừa Đức thu dọn đồ cho chị rồi, chị yên tâm, không thiếu món nào hết! Hôm nay đáng ra em phải ở nhà với chị, nhưng trước đó đã hẹn với bạn rồi, không tiện huỷ. Chị dâu cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, mấy hôm nữa em rảnh sẽ đưa chị ra ngoài đi dạo!”
Tiêu Mộng Hồng mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn em!”
Cố Trường Quân bỗng gấp tờ báo lại, đứng lên: “Con đi trước đây.”
Anh chào ba mẹ, lấy áo khoác quân phục treo trên ghế, xoay người rời khỏi phòng ăn.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng xe nổ máy rời đi.
Thấy ba chồng cũng có vẻ muốn rời bàn, Tiêu Mộng Hồng vội buông đũa đứng dậy tiễn.
Ông ra hiệu cho cô ngồi xuống. Tiêu Mộng Hồng liếc nhìn Cố phu nhân đối diện, ngập ngừng một chút rồi nói:
“Ba mẹ, vì sắp tới, ban ngày con có thể không ở nhà nhiều, nên có chuyện này con thấy cần báo với ba mẹ trước.”
Ông Cố dừng bước, bà Cố cũng buông đũa, nhìn cô.
“Là thế này...” Tiêu Mộng Hồng kể đơn giản chuyện mình quyết định tham gia dự án thiết kế kiến trúc của trường đại học Kinh Hoa: “Thầy Lỗ Lãng Ninh khích lệ con tham gia, bản thân con cũng rất hứng thú nên gần đây con muốn đến hiện trường khảo sát một chút. Có thể ban ngày sẽ không ở nhà nhiều. Con muốn nói trước để ba mẹ khỏi lo lắng.”
Ông Cố và bà Cố cùng tỏ ra kinh ngạc.
Bà Cố sững người: “Cái gì? Con muốn tham gia thiết kế kiến trúc cho đại học Kinh Hoa?”
Cô gật đầu: “Vâng ạ.”
Bà Cố chau mày, sắc mặt lập tức trầm xuống, quay sang nhìn chồng.
Ông Cố hơi lưỡng lự: “Đức Âm à, chuyện này chẳng phải việc của kiến trúc sư sao? Sao con cũng muốn tham gia?”
“Vâng, ba nói đúng.” Tiêu Mộng Hồng lễ phép đáp: “Nhưng con thật sự rất yêu thích lĩnh vực này, con đã tự học từ lâu rồi. Nên cũng tạm gọi là có chút chuyên môn ạ.”
“Chuyện này...” Bà Cố định nói thêm, nhưng ông Cố giơ tay ngăn lại.
“Trường Quân biết chuyện này chưa?”
“Dạ rồi ạ. Chúng con đã bàn bạc cùng nhau, anh ấy tôn trọng quyết định của con.”
Cô thận trọng trả lời.
Sắc mặt bà Cố càng khó coi hơn. Bên cạnh, Cố Trâm Anh và Cố Thi Hoa liếc nhìn nhau.
Cố Trâm Anh có vẻ hơi ngạc nhiên, còn Cố Thi Hoa thì lại rất vui.
“Chị dâu, thật sao? Tuyệt quá đi mất! Không ngờ chị còn biết cả kiến trúc nữa! Em thật sự quá khâm phục chị rồi! Không biết chị còn giỏi những gì nữa đây?”
Tiêu Mộng Hồng khẽ cười: “Em quá lời rồi.”
Cố Thi Hoa đúng là khen hơi quá. Trước đây, Tiêu Đức Âm giỏi những thứ thiên về cảm tính, còn cô lại là người đề cao logic và tính toán nghiêm túc, hoàn toàn là hai thế giới khác biệt. Bây giờ bảo cô viết một bài văn hay vẽ một bức tranh thì chắc chắn cô không dám cầm bút nữa.
Ông Cố suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:
“Nếu con đã bàn với Trường Quân rồi, bản thân cũng quyết như vậy thì có việc để làm vẫn tốt hơn là ở nhà không làm gì. Ba thấy cũng ổn. Đại học Kinh Hoa ở tận phía Bắc, đường đi cũng khá xa. Con đi chung xe với ba, ba đến nơi rồi bảo tài xế đưa con đi tiếp, xong quay lại đón con về.”
Bà Cố nghe vậy thì sắc mặt càng thêm nặng nề.
Tiêu Mộng Hồng thật lòng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn ba.”
Ông Cố gật đầu.
Tiêu Mộng Hồng liền chuẩn bị đồ đạc, mang giấy bút ra xe cùng ông Cố rời khỏi nhà họ Cố. Tài xế đưa ông đến phủ Tổng lý ở Tân Hoa Môn, sau đó theo lời dặn, chở Tiêu Mộng Hồng đến khu Bắc Giao, nơi đặt khu giảng đường mới của Đại học Kinh Hoa.
“Chị dâu, chị dậy rồi à? Ngồi ở đây nè!”. Cố Thi Hoa kéo ghế bên cạnh mình, nhiệt tình gọi cô ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh cô ấy là một phụ nữ mặc áo xám nhạt, trông lớn hơn Cố Trường Quân vài tuổi. Khuôn mặt dịu dàng, toát lên vẻ có học thức, chỉ là vóc dáng mảnh mai, làn da hơi nhợt nhạt như người ít ra nắng. Thấy Tiêu Mộng Hồng xuất hiện, cô ta khẽ gật đầu chào, mỉm cười nhẹ nhàng.
Tiêu Mộng Hồng lập tức đoán ra, người phụ nữ này hẳn là chị hai của Cố Trường Quân – Cố Trâm Anh, người góa chồng đang sống tại nhà. Bộ đồ ngủ tối qua của cô cũng là mượn từ chị ấy. Nhìn thấy ánh mắt thân thiện của chị, cô vội vàng gật đầu mỉm cười đáp lại.
“Ba, mẹ, chị hai, con xin lỗi, hôm nay dậy muộn ạ.”
Ông Cố Ngạn Tông nói với vẻ hiền hòa: “Tối qua mới về, chắc là chưa quen chỗ mới nên khó ngủ đúng không? Không sao, ngồi xuống ăn đi con.”
Tiêu Mộng Hồng gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống.
Trong nhà hình như chỉ có mình Cố Trường Quân là ăn sáng kiểu Tây, sau khi cô ngồi xuống, mẹ Vương liền mang tới một chén cháo nóng, mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân, ăn nhiều một chút nhé. Nửa năm không gặp, cô lại gầy đi nhiều rồi.”
Tiêu Mộng Hồng nhỏ giọng cảm ơn, cúi đầu bắt đầu ăn.
Cả nhà Cố gia có vẻ đã quen ăn sáng trong yên lặng, ngay cả Cố Thi Hoa cũng không nói gì. Ngoài tiếng chén muỗng va vào nhau rất khẽ, chỉ còn tiếng lật trang báo của Cố Trường Quân.
“Chị dâu! Anh tư đã bảo người đến Thừa Đức thu dọn đồ cho chị rồi, chị yên tâm, không thiếu món nào hết! Hôm nay đáng ra em phải ở nhà với chị, nhưng trước đó đã hẹn với bạn rồi, không tiện huỷ. Chị dâu cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, mấy hôm nữa em rảnh sẽ đưa chị ra ngoài đi dạo!”
Tiêu Mộng Hồng mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn em!”
Cố Trường Quân bỗng gấp tờ báo lại, đứng lên: “Con đi trước đây.”
Anh chào ba mẹ, lấy áo khoác quân phục treo trên ghế, xoay người rời khỏi phòng ăn.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng xe nổ máy rời đi.
Thấy ba chồng cũng có vẻ muốn rời bàn, Tiêu Mộng Hồng vội buông đũa đứng dậy tiễn.
Ông ra hiệu cho cô ngồi xuống. Tiêu Mộng Hồng liếc nhìn Cố phu nhân đối diện, ngập ngừng một chút rồi nói:
Ông Cố dừng bước, bà Cố cũng buông đũa, nhìn cô.
“Là thế này...” Tiêu Mộng Hồng kể đơn giản chuyện mình quyết định tham gia dự án thiết kế kiến trúc của trường đại học Kinh Hoa: “Thầy Lỗ Lãng Ninh khích lệ con tham gia, bản thân con cũng rất hứng thú nên gần đây con muốn đến hiện trường khảo sát một chút. Có thể ban ngày sẽ không ở nhà nhiều. Con muốn nói trước để ba mẹ khỏi lo lắng.”
Ông Cố và bà Cố cùng tỏ ra kinh ngạc.
Bà Cố sững người: “Cái gì? Con muốn tham gia thiết kế kiến trúc cho đại học Kinh Hoa?”
Cô gật đầu: “Vâng ạ.”
Bà Cố chau mày, sắc mặt lập tức trầm xuống, quay sang nhìn chồng.
Ông Cố hơi lưỡng lự: “Đức Âm à, chuyện này chẳng phải việc của kiến trúc sư sao? Sao con cũng muốn tham gia?”
“Vâng, ba nói đúng.” Tiêu Mộng Hồng lễ phép đáp: “Nhưng con thật sự rất yêu thích lĩnh vực này, con đã tự học từ lâu rồi. Nên cũng tạm gọi là có chút chuyên môn ạ.”
“Chuyện này...” Bà Cố định nói thêm, nhưng ông Cố giơ tay ngăn lại.
“Trường Quân biết chuyện này chưa?”
“Dạ rồi ạ. Chúng con đã bàn bạc cùng nhau, anh ấy tôn trọng quyết định của con.”
Cô thận trọng trả lời.
Sắc mặt bà Cố càng khó coi hơn. Bên cạnh, Cố Trâm Anh và Cố Thi Hoa liếc nhìn nhau.
Cố Trâm Anh có vẻ hơi ngạc nhiên, còn Cố Thi Hoa thì lại rất vui.
“Chị dâu, thật sao? Tuyệt quá đi mất! Không ngờ chị còn biết cả kiến trúc nữa! Em thật sự quá khâm phục chị rồi! Không biết chị còn giỏi những gì nữa đây?”
Tiêu Mộng Hồng khẽ cười: “Em quá lời rồi.”
Cố Thi Hoa đúng là khen hơi quá. Trước đây, Tiêu Đức Âm giỏi những thứ thiên về cảm tính, còn cô lại là người đề cao logic và tính toán nghiêm túc, hoàn toàn là hai thế giới khác biệt. Bây giờ bảo cô viết một bài văn hay vẽ một bức tranh thì chắc chắn cô không dám cầm bút nữa.
Ông Cố suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:
“Nếu con đã bàn với Trường Quân rồi, bản thân cũng quyết như vậy thì có việc để làm vẫn tốt hơn là ở nhà không làm gì. Ba thấy cũng ổn. Đại học Kinh Hoa ở tận phía Bắc, đường đi cũng khá xa. Con đi chung xe với ba, ba đến nơi rồi bảo tài xế đưa con đi tiếp, xong quay lại đón con về.”
Bà Cố nghe vậy thì sắc mặt càng thêm nặng nề.
Tiêu Mộng Hồng thật lòng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn ba.”
Ông Cố gật đầu.
Tiêu Mộng Hồng liền chuẩn bị đồ đạc, mang giấy bút ra xe cùng ông Cố rời khỏi nhà họ Cố. Tài xế đưa ông đến phủ Tổng lý ở Tân Hoa Môn, sau đó theo lời dặn, chở Tiêu Mộng Hồng đến khu Bắc Giao, nơi đặt khu giảng đường mới của Đại học Kinh Hoa.
1
0
2 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
