0 chữ
Chương 3
Chương 31
Tiêu Mộng Hồng khoác chiếc áo choàng lót bông thêu chỉ màu chuột xám lên người, bước tới mở cửa, vừa mở ra một khe nhỏ, cô đã nhìn thấy người bên ngoài.
Đúng là Cố Trường Quân.
Gần nửa năm rồi họ chưa gặp lại nhau. Đây là lần thứ hai cô đối mặt với anh.
Dáng người anh vẫn thẳng tắp như xưa, không mặc áo khoác, chỉ mặc quân phục sĩ quan. Trên vai có vài vệt ẩm do bị mưa xối ướt, đôi ủng dưới chân cũng dính chút bùn đất. Ngay cả phần tóc mái cũng bị mưa làm ướt, vài lọn tóc rủ xuống dưới chân mày, khiến đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm, cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt cô đang ló ra từ khe cửa.
Tiêu Mộng Hồng từ từ mở rộng cửa.
Anh cũng không lập tức bước vào.
Một người đứng ngoài ngưỡng cửa, một người đứng trong phòng, hai bên đối diện nhau.
“Trễ thế này rồi, anh đến là có chuyện gì sao?” Cô ôm chặt áo khoác, dù đã mặc thêm nhưng từ trong chăn bước ra vẫn thấy hơi lạnh.
Cố Trường Quân tiến lên một bước, đế giày ướt để lại hai dấu chân nhạt trên nền nhà khô ráo. Anh dừng lại giữa phòng, rút từ túi áo ra một phong bì màu lam in ấn tinh xảo, rồi ném về phía cô.
Giọng anh lạnh tanh: “Tự mình xem đi.”
Phong thư rơi xuống ngay trước chân cô.
Tiêu Mộng Hồng không hiểu chuyện gì, cúi xuống nhặt lên, thấy đó là một thiệp mời. Trên phong bì viết bằng nét chữ lông mềm thanh tú: Kính gửi vợ chồng Cố Trường Quân và Tiêu Đức Âm. Cô mở thư ra xem, thì ra là do vợ chồng Lỗ Lãng Ninh gửi. Nội dung nói rằng thứ sáu tuần này là kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của họ, nên tổ chức một buổi tiệc mừng tại nhà, mời một số bạn bè thân thiết tham dự, hy vọng cô và Cố Trường Quân cùng nhau đến chia vui.
Tiêu Mộng Hồng đọc xong, ngẩn người, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Trường Quân vẫn đứng yên đó, lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi...” Cô vừa định mở miệng giải thích.
“Cô làm tôi bất ngờ đấy, vợ yêu à!” Cố Trường Quân bỗng ngắt lời.
“Vì để cô có thể đi dự cái tiệc này, phu nhân Lỗ Lãng Ninh còn đích thân gọi điện tới nhà, bảo với tôi rằng chính miệng cô đã nói với bà ấy là sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục.”
Tiêu Mộng Hồng lại sững người thêm lần nữa.
“Tôi thật không biết từ lúc nào cô và bà ấy thân thiết tới mức được mời cả vào mấy buổi tiệc riêng tư thế này? Là chồng cô, cũng được mời theo, tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?”
Giọng anh vẫn đều đều, nhưng đến câu cuối cùng, sự châm chọc trong lời nói đã rõ ràng không thể lẫn đi đâu được. Hơn nữa, Tiêu Mộng Hồng còn cảm nhận được - thật ra anh đang rất tức giận. Nếu không, cũng sẽ chẳng lái xe suốt đêm trong thời tiết thế này chỉ để mang một tấm thiệp mời đến, rồi ném nó ngay dưới chân cô.
Chỉ là anh đang cố nén giận mà thôi.
...
Cô biết giữa họ đang có hiểu lầm.
Anh nhất định cho rằng cô vì muốn rời khỏi nơi này mà bằng mọi cách kết thân với vợ chồng Lỗ Lãng Ninh, rồi lại nói với phu nhân Lỗ rằng sức khỏe đã hồi phục, có thể trở về Bắc Bình để tham dự buổi tiệc kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của họ.
Nửa năm trôi qua, cô khó khăn lắm mới cải thiện được tình cảnh của bản thân. Lúc này, cô thật sự không muốn làm anh nổi giận, vội vàng giải thích:
“Anh hiểu lầm rồi. Tôi tưởng Chu Trung đã nói với anh là dạo này tôi thường ra ngoài. Mấy tháng trước, tôi tình cờ quen một cặp vợ chồng truyền đạo sống gần đây, mấy hôm trước họ mời tôi đến nhà ăn tối cùng vài người bạn của họ. Mấy người bạn đó chính là vợ chồng Lỗ Lãng Ninh. Tôi cũng nhờ thế mà quen được với bà ấy. Tôi thề, lúc đó bà ấy hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện này cả. Tôi còn không hề biết thứ Sáu này là kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của họ!”
Nhưng rõ ràng là những lời cô nói đều vô ích.
Người đàn ông trước mặt cô, nhìn qua là biết chẳng tin chút nào. Ánh mắt anh đảo một vòng trong phòng ngủ.
“Tiêu Đức Âm, tôi có nên tin lời cô không?”
Anh hỏi, rồi bất ngờ quay người đi thẳng về phía giường.
Tiêu Mộng Hồng lúc này mới để ý, một góc tờ giấy cô viết nháp vẫn còn thò ra khỏi chăn. Cô lập tức nhào tới ngồi xuống, dùng mông đè tờ giấy lại.
“Cô giấu cái gì dưới chăn vậy?” Anh đứng ở mép giường.
“Không có gì. Chỉ là lúc rảnh vẽ bậy vài bản phác thảo thôi.”
Tiêu Mộng Hồng cố tỏ vẻ bình thản.
Đúng là Cố Trường Quân.
Gần nửa năm rồi họ chưa gặp lại nhau. Đây là lần thứ hai cô đối mặt với anh.
Dáng người anh vẫn thẳng tắp như xưa, không mặc áo khoác, chỉ mặc quân phục sĩ quan. Trên vai có vài vệt ẩm do bị mưa xối ướt, đôi ủng dưới chân cũng dính chút bùn đất. Ngay cả phần tóc mái cũng bị mưa làm ướt, vài lọn tóc rủ xuống dưới chân mày, khiến đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm, cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt cô đang ló ra từ khe cửa.
Tiêu Mộng Hồng từ từ mở rộng cửa.
Anh cũng không lập tức bước vào.
Một người đứng ngoài ngưỡng cửa, một người đứng trong phòng, hai bên đối diện nhau.
Cố Trường Quân tiến lên một bước, đế giày ướt để lại hai dấu chân nhạt trên nền nhà khô ráo. Anh dừng lại giữa phòng, rút từ túi áo ra một phong bì màu lam in ấn tinh xảo, rồi ném về phía cô.
Giọng anh lạnh tanh: “Tự mình xem đi.”
Phong thư rơi xuống ngay trước chân cô.
Tiêu Mộng Hồng không hiểu chuyện gì, cúi xuống nhặt lên, thấy đó là một thiệp mời. Trên phong bì viết bằng nét chữ lông mềm thanh tú: Kính gửi vợ chồng Cố Trường Quân và Tiêu Đức Âm. Cô mở thư ra xem, thì ra là do vợ chồng Lỗ Lãng Ninh gửi. Nội dung nói rằng thứ sáu tuần này là kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của họ, nên tổ chức một buổi tiệc mừng tại nhà, mời một số bạn bè thân thiết tham dự, hy vọng cô và Cố Trường Quân cùng nhau đến chia vui.
“Tôi...” Cô vừa định mở miệng giải thích.
“Cô làm tôi bất ngờ đấy, vợ yêu à!” Cố Trường Quân bỗng ngắt lời.
“Vì để cô có thể đi dự cái tiệc này, phu nhân Lỗ Lãng Ninh còn đích thân gọi điện tới nhà, bảo với tôi rằng chính miệng cô đã nói với bà ấy là sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục.”
Tiêu Mộng Hồng lại sững người thêm lần nữa.
“Tôi thật không biết từ lúc nào cô và bà ấy thân thiết tới mức được mời cả vào mấy buổi tiệc riêng tư thế này? Là chồng cô, cũng được mời theo, tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?”
Giọng anh vẫn đều đều, nhưng đến câu cuối cùng, sự châm chọc trong lời nói đã rõ ràng không thể lẫn đi đâu được. Hơn nữa, Tiêu Mộng Hồng còn cảm nhận được - thật ra anh đang rất tức giận. Nếu không, cũng sẽ chẳng lái xe suốt đêm trong thời tiết thế này chỉ để mang một tấm thiệp mời đến, rồi ném nó ngay dưới chân cô.
...
Cô biết giữa họ đang có hiểu lầm.
Anh nhất định cho rằng cô vì muốn rời khỏi nơi này mà bằng mọi cách kết thân với vợ chồng Lỗ Lãng Ninh, rồi lại nói với phu nhân Lỗ rằng sức khỏe đã hồi phục, có thể trở về Bắc Bình để tham dự buổi tiệc kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của họ.
Nửa năm trôi qua, cô khó khăn lắm mới cải thiện được tình cảnh của bản thân. Lúc này, cô thật sự không muốn làm anh nổi giận, vội vàng giải thích:
“Anh hiểu lầm rồi. Tôi tưởng Chu Trung đã nói với anh là dạo này tôi thường ra ngoài. Mấy tháng trước, tôi tình cờ quen một cặp vợ chồng truyền đạo sống gần đây, mấy hôm trước họ mời tôi đến nhà ăn tối cùng vài người bạn của họ. Mấy người bạn đó chính là vợ chồng Lỗ Lãng Ninh. Tôi cũng nhờ thế mà quen được với bà ấy. Tôi thề, lúc đó bà ấy hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện này cả. Tôi còn không hề biết thứ Sáu này là kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của họ!”
Nhưng rõ ràng là những lời cô nói đều vô ích.
Người đàn ông trước mặt cô, nhìn qua là biết chẳng tin chút nào. Ánh mắt anh đảo một vòng trong phòng ngủ.
“Tiêu Đức Âm, tôi có nên tin lời cô không?”
Anh hỏi, rồi bất ngờ quay người đi thẳng về phía giường.
Tiêu Mộng Hồng lúc này mới để ý, một góc tờ giấy cô viết nháp vẫn còn thò ra khỏi chăn. Cô lập tức nhào tới ngồi xuống, dùng mông đè tờ giấy lại.
“Cô giấu cái gì dưới chăn vậy?” Anh đứng ở mép giường.
“Không có gì. Chỉ là lúc rảnh vẽ bậy vài bản phác thảo thôi.”
Tiêu Mộng Hồng cố tỏ vẻ bình thản.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
