TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Minh Tư còn tưởng Thái tử đến vì chuyện nàng và Tín Dương Hầu phủ hôm nay đã đoạn tuyệt, không ngờ lại muốn ra ngoài gặp khách.

Nàng cũng không hỏi nhiều, lập tức thay một bộ y phục, khoác lên mình chiếc áo choàng có mũ trùm. Đi cùng Thái tử, nàng phải che giấu thân phận, dù sao bây giờ nàng vẫn chưa phải phi tần của Đông Cung.

Hai người từ cửa hông đi ra, Minh Tư không dẫn theo Ngân Chúc, nhiều người đi dễ bị nhòm ngó. Giờ đang ở phủ Bình Nam Quốc Công, không giống như ở Võ Nhạc phường, Ngân Chúc đi theo bên nàng dễ bị lộ tẩy hơn.

Người đánh xe mặc đồ đen, đội nón lá, không phải Tưởng Lăng, cũng không giống phu xe, quá trẻ tuổi, hẳn là hộ vệ bên cạnh Thái tử.

Bước vào xe ngựa, Minh Tư tháo mũ trùm xuống, để lộ búi tóc chỉ cài một chiếc trâm bạc. Tuy đơn giản nhưng thanh nhã, trang điểm lộng lẫy thì kiều diễm, còn mặc y phục giản dị lại là vẻ đẹp không vướng bận phù hoa.

"Sao còn đeo cây trâm này?" Ánh mắt Bùi Trường Uyên dừng lại ở chiếc trâm bạc, xe ngựa tiến về phía trước, tua rua cũng khẽ lay động, hệt như đêm qua.

Minh Tư đưa tay vuốt chiếc trâm bạc: "Món trang sức điện hạ tặng hôm nay thần nữ đã cài rồi, rất thích, nhưng không biết điện hạ muốn đi gặp ai. Phụ thân đang chịu tội, thần nữ làm nữ nhi, không nên quá xa hoa."

Bùi Trường Uyên nói với nàng: "Hôm nay, Thượng thư bộ binh vì phụ thân nàng cầu tình không được, liền xin từ quan cáo lão hồi hương, bị Hoàng Thượng phạt mười trượng."

"Sao lại thế?" Minh Tư chớp chớp hàng mi, đôi môi hồng khẽ mở: "Mai lão Thượng thư đã ngoài thất tuần (ngoài bảy mươi), làm sao chịu nổi hình trượng."

"Nàng quen ông ấy sao?" Bùi Trường Uyên hỏi.

Minh Tư lắc đầu: "Không quen, trước đây phụ thân có nhắc qua vài câu, nói lão Thượng thư là người cương nghị chính trực, hàng năm đều hết lòng vì quân lương ở Tây Bắc."

Ở biên giới xa xôi phòng thủ, nhiều chuyện trên triều đình không thể biết kịp thời, có Thượng thư bộ binh tương trợ thuận tiện hơn nhiều, bởi vậy Bình Nam Quốc Công và Mai Thượng thư coi như là bạn tốt, chỉ là Minh Tư chưa từng gặp mặt.

"Ông ấy vẫn luôn cầu tình và kêu oan cho phụ thân nàng, Hoàng Thượng đã quở trách ông ấy vài lần." Bùi Trường Uyên dừng giọng một chút: "Lần này xin cáo lão hồi hương, Hoàng Thượng không đồng ý, chắc hẳn ông ấy sẽ không bỏ cuộc."

Minh Tư trong lòng đã hiểu rõ, thăm dò hỏi: "Điện hạ muốn thần nữ khuyên nhủ lão Thượng thư sao?"

Bùi Trường Uyên không nói, nhưng thần sắc đã cho ra câu trả lời.

Minh Tư mím môi, hai tay nhẹ nhàng nắm chặt: "Đều nói biết người biết ta, điện hạ có thể nói cho thần nữ biết, phụ thân thần nữ rốt cuộc đã phạm tội gì không?"

Vấn đề này vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng, nàng thực sự không tin cái gọi là đến trễ chiến cơ (đến muộn, để lỡ mất thời cơ chiến đấu), cũng không cho rằng đến trễ chiến cơ lại bị phạt lưu đày nghiêm trọng đến vậy, nhưng không một ai giải thích cho nàng.

Bùi Trường Uyên nhìn ánh mắt khẩn cầu của nàng, nói ra một từ: "Thông đồng với địch phản quốc."

Trong xe ngựa yên lặng một lát, chỉ còn tiếng bánh xe lăn đều.

"Tuyệt đối không thể!" Minh Tư mặt mày tái mét, quả quyết nói: "Phụ thân thần nữ xưa nay luôn lấy trung quân ái quốc làm tròn bổn phận, sao có thể phạm phải tội lớn như vậy? Chẳng lẽ điện hạ cũng tin sao?"

Đến trễ chiến cơ có thể là trùng hợp, nhưng thông địch phản quốc tuyệt đối là vu oan.

Bùi Trường Uyên không nói tin hay không tin, chỉ đáp: "Có người từ ngàn dặm gửi một bức mật thư cho Hoàng Thượng, bên trong có thư từ qua lại giữa phụ thân nàng và tướng lĩnh Thát Ngõa, trong đó có ấn tín tùy thân của Bình Nam Quốc Công, đã xác nhận không sai."

Có ấn tín… Minh Tư như sụp đổ, sống lưng đang căng thẳng bỗng chùng xuống, ấn tín tùy thân là vật cực kỳ riêng tư, không bao giờ rời khỏi người.

"Trong thư viết về việc Thát Ngõa tiến công tàn sát thôn làng, yêu cầu Bình Nam Quốc Công giả vờ đến trễ, và ông ấy trùng hợp lại mất tích đúng vào lúc cần xuất binh." Vòng này móc nối vòng kia, trùng hợp đến mức khiến người ta không thể biện bạch.

"Vì sao mất tích? Ông ấy đi đâu?" Minh Tư nắm chặt tay, vết thương trong lòng bàn tay chưa lành, âm ỉ đau.

"Bình Nam Quốc Công không chịu nói." Bùi Trường Uyên khẽ tặc lưỡi.

Minh Tư toàn thân rệu rã, thất thần tựa vào thành xe, ánh mắt mơ hồ, thời gian và địa điểm trùng hợp đến vậy, lại đúng lúc phụ thân không đưa ra được lời giải thích hợp lý.

Và mười mấy thôn làng ở biên giới, hàng nghìn sinh mạng, cuối cùng cũng phải có người gánh chịu, vì vậy Hoàng Thượng không thể không giáng tội phụ thân.

Thảo nào cả kinh thành đều tránh nhắc đến, dù có người không biết tội danh thực sự của phụ thân là "thông địch phản quốc", nhưng những người làm quan lại giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, trên làm dưới theo, vậy nên đâu có ai dám đứng ra cầu tình?

Nếu thật sự truy cứu tội thông địch phản quốc, dựa vào những bức thư đó, e rằng cửu tộc Minh gia khó mà giữ được, Hoàng Thượng chỉ phạt ông ấy tội lưu đày xem ra đã là nhẹ rồi.

Minh Tư chợt bừng tỉnh, nắm lấy ngón tay của Thái tử, nói với niềm hy vọng: "Điện hạ, nếu Hoàng Thượng chỉ giáng tội trì hoãn, có phải có thể nói Hoàng Thượng tin phụ thân thần nữ không?"

Rõ ràng đang ngồi trong xe, nhưng tay nàng lại lạnh buốt như cái đêm trên gác lầu.

Bùi Trường Uyên lật tay bao lấy bàn tay mềm mại của nàng: "Tin hay không tin không quan trọng, quan trọng là bằng chứng xác thực."

"Kẻ nội gián." Minh Tư khẳng định: "Trong Đại Lương có gian tế của Thát Ngõa."

Chỉ có người thân cận mới có thể lấy được ấn tín của phụ thân, bên cạnh phụ thân chắc chắn có nội gián.

"Cẩn thận lời nói." Ánh mắt Bùi Trường Uyên nhuốm vài phần nghiêm nghị: "Phụ hoàng trị vì đất nước thái bình, quốc thái dân an."

Minh Tư chạm phải ánh mắt hắn, trái tim khẽ run lên, định rút tay về, nhưng lại bị Bùi Trường Uyên nắm chặt, nhẹ nhàng xoa nắn.

Hắn cúi đầu nhìn vết thương trong lòng bàn tay nàng, cảnh báo: "Họa từ miệng mà ra, nàng có hiểu không?"

Minh Tư nuốt khan, cắn môi nuốt lại những lời định nói: "Thần nữ lỡ lời rồi."

Là nàng nói quá vội vàng, người đối diện là Trữ quân Đại Lương, lời vàng ý ngọc, không có bằng chứng xác đáng không thể tùy tiện mở miệng.

Nếu Đại Lương có nội gián, tin tức này mà truyền ra ngoài sẽ khiến bách tính hoang mang, cũng sẽ làm lay động quân tâm, đây là việc lớn, nên mọi người đều phải thận trọng trong lời nói.

Mai Thượng thư làm quan thanh liêm, phủ trạch cũ kỹ, Thượng thư phu nhân đã qua đời nhiều năm, trưởng tử cũng đã hy sinh vì nước, thứ tử thì nhậm chức ở nơi khác, giờ đây trong phủ chỉ có nữ nhi đã xuất giá hồi phủ để tiện chăm sóc.

Biết tin Thái tử điện hạ đích thân đến, trên dưới phủ đều kinh hoàng, Mai Thượng thư vốn đang nằm trên giường, cũng cố chống vết thương muốn xuống đất hành lễ.

Bùi Trường Uyên ấn vào vai gầy guộc của ông: "Mai Thượng thư không cần đa lễ, Cô lần này đi lại đơn giản, không phô trương, cũng không muốn để người ngoài biết."

Mai Thượng thư nhìn Thái tử, rồi lại liếc mắt sang Minh Tư, liền dặn dò những người khác trong phòng lui xuống: "Điện hạ xin mời ngồi, lão thần thất lễ rồi."

Bùi Trường Uyên tùy tiện chọn một chiếc ghế tròn ngồi xuống, Minh Tư tiến lên một bước, cúi mình đoan trang hành lễ: "Tiểu nữ Minh Tư, bái kiến Thượng thư đại nhân."

"Mau đứng dậy." Mai Thượng thư bị thương ở thắt lưng, nằm nghiêng trên giường, nheo mắt đánh giá Minh Tư: "Ngươi là nữ nhi của Minh Trọng Tiệp?"

Minh Trọng Tiệp là tên của Bình Nam Quốc Công, Minh Tư gật đầu: "Chính là gia phụ."

Đôi bên đều đã từng nghe tên đối phương, nhưng chưa có duyên gặp mặt, hôm nay mới được diện kiến.

Mai Thượng thư cười cười: "Khó cho ngươi vẫn nhớ đến bộ xương già này của ta, mau ngồi đi, lẽ ra phải tiếp đãi chu đáo, thực sự là thất lễ."

"Lão đại nhân khách khí, tiểu nữ đã kính trọng ngài từ lâu, đáng lẽ phải đến bái kiến sớm hơn." Minh Tư ngồi xuống chiếc ghế tròn phía sau Thái tử.

Mai Thượng thư không biết vì sao Minh Tư lại xuất hiện cùng Thái tử, nhưng vẫn nói với Thái tử: "Điện hạ đến thật đúng lúc, thần đã già yếu, e rằng không có phúc tận trung báo quốc cho triều đình nữa, xin điện hạ tâu với Hoàng Thượng, cho phép thần về quê dưỡng lão."

Bùi Trường Uyên hỏi ông: "Mai Thượng thư thật sự muốn từ quan, hay vì vụ án của Bình Nam Quốc Công mà hành động theo cảm tính?"

"Điện hạ, Bình Nam Quốc Công tuyệt đối không phải kẻ gian nịnh tiểu nhân đó, nếu ngay cả người chính trực cũng bị vu oan, lão thần còn mặt mũi nào đứng trên triều đình, luôn miệng nói vì dân vì nước." Mai Thượng thư râu tóc bạc phơ, trong mắt ẩn hiện tia nước, dù bị Hoàng Thượng phạt đánh trượng, ông cũng không thay đổi tấm lòng ban đầu.

Bùi Trường Uyên không nói gì, hơi nghiêng đầu nhìn Minh Tư.

Minh Tư vội đứng dậy, khuỵu gối hành lễ rồi mới mở lời: "Xin ngài cho phép tiểu nữ được thất lễ trước mặt lão đại nhân."

"Tiểu nữ từ nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, đi theo phụ thân, gia phụ thường xuyên dạy bảo tiểu nữ về lòng trung quân ái quốc. Có lão đại nhân tin tưởng như vậy, gia phụ chắc chắn sẽ cảm thấy an ủi bội phần."

Mai Thượng thư liên tục lắc đầu: "Ta có lỗi với phụ thân ngươi, không thể rửa sạch oan khuất cho ông ấy, thực sự không dám nhận bổng lộc của triều đình nữa, vẫn là nên cáo lão về quê thì hơn."

Minh Tư thẳng thắn khuyên nhủ: "Nếu lão đại nhân tin tưởng gia phụ, ngài càng không nên lui về ở ẩn."

"Lời này có ý gì?" Mai Thượng thư không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng.

Minh Tư dứt khoát vén vạt váy, tiến lên hai bước quỳ xuống, nhìn vào mắt Mai Thượng thư mà nói: "Ngài tin gia phụ, tiểu nữ cũng tin. Vậy ai đã khiến gia phụ phải chịu hàm oan? Là loạn thần, là nịnh thần."

"Chuyện này sai không phải ở triều đình, cũng chẳng phải ở gia phụ, mà là do bọn nịnh thần tặc tử. Kẻ trung thần thì mưu cầu phúc lợi cho bách tính, cầu sự an ổn cho xã tắc. Kẻ nịnh thần thì gây họa dân sinh, làm rung chuyển xã tắc."

"Nếu như trung thần lương tướng như ngài đều rời khỏi triều đình, vậy chỉ khiến gian nịnh đắc ý, bách tính chịu khổ, xã tắc bất an, oan khuất của gia phụ vĩnh viễn không thể rửa sạch."

Nói đến cuối, mắt Minh Tư đong đầy lệ, cúi mình dập đầu: "Lão đại nhân vì Đại Lương mà chinh chiến cả đời, gia phụ cũng nguyện ý như vậy. Tiểu nữ tin tà không thể thắng chính, xin lão đại nhân hãy tạm gác lại việc từ quan, vì gia phụ rửa sạch oan khuất!"

Mai Thượng thư không ngờ một tiểu cô nương bé nhỏ lại có thể nói ra lời thỉnh cầu hào hùng đến vậy, trái tim già nua của ông một lần nữa được thắp sáng, vươn bàn tay khô héo muốn kéo nàng dậy: "Đứa trẻ ngoan, mau mau đứng dậy!"

Bùi Trường Uyên tiến lên một bước, bàn tay lớn nắm lấy cánh tay Minh Tư đỡ nàng dậy, rồi đưa cho nàng một chiếc khăn tay.

"Thần nữ thất lễ rồi." Minh Tư đón lấy chiếc khăn, vội vàng quay mặt đi lau nước mắt.

"Ai!" Mai Thượng thư thở dài một tiếng: "Ta đúng là đã già rồi, lại hồ đồ đến mức này, còn không bằng một tiểu cô nương nhìn rõ mọi chuyện."

Minh Tư cất khăn tay, giọng nghẹn ngào: "Ngài là vì lo lắng mà rối loạn."

Nàng không hy vọng lão đại nhân từ quan, chỉ khi ngày càng có nhiều người tin tưởng phụ thân, phụ thân mới không bị bỏ rơi.

Mai Thượng thư nhìn Thái tử: "Lão thần thấu hiểu tấm lòng của điện hạ, tuyệt sẽ không nhắc lại chuyện từ quan nữa."

Bùi Trường Uyên hài lòng gật đầu: "Mai Thượng thư nghĩ vậy Cô an tâm rồi. Triều đình vẫn cần Thượng thư cống hiến sức lực, Cô đã sai người truyền thái y đến cho Thượng thư rồi, lát nữa sẽ tới, Cô cáo từ trước."

Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, Minh Tư không thể ở lại lâu.

"Cung tiễn điện hạ." Mai Thượng thư chắp tay, rồi lại nhìn Minh Tư: "Minh nha đầu, đợi ta khỏe rồi, sẽ mời ngươi đến phủ một chuyến."

Nghe được lời này, Minh Tư cũng thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ lão đại nhân đã ưu ái để mắt tới, tiểu nữ ngóng trông, mong lão đại nhân sớm ngày bình phục."

Trở lại xe ngựa, mắt Minh Tư vẫn còn cay, không nhịn được dụi mấy cái.

"Đừng dụi nữa." Bùi Trường Uyên nắm lấy cổ tay nàng, thấy đuôi mắt nàng đỏ hoe, trông vừa tủi thân vừa đáng thương.

Minh Tư cụp mi mắt, có chút lo lắng: "Vừa rồi thần nữ đã mạo phạm rồi."

Cái gì mà nịnh thần loạn thần, những lời này vốn không nên thốt ra từ miệng một nữ tử chưa xuất giá như nàng. Chỉ là kìm nén đã lâu, thực sự không nhịn được, Mai Thượng thư là triều thần đầu tiên tin tưởng sự trong sạch của phụ thân sau khi ông xảy ra chuyện, đây chính là hy vọng của nàng.

"Không có lần sau." Bùi Trường Uyên không nói nàng sai, những lời này truyền đến tai người khác, ắt sẽ bị kẻ có tâm công kích, lại gây sóng gió.

Minh Tư liên tục gật đầu: "Thần nữ hiểu rồi."

Nàng nói xong, Thái tử không mở miệng nữa, trong xe tĩnh lặng một lúc.

Bùi Trường Uyên buông cổ tay Minh Tư ra, vén váy nàng lên, nhìn vết bầm tím trên đầu gối, rồi lại buông xuống. Vết bầm không dễ tan, xem ra chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

Minh Tư im lặng nhìn động tác của hắn, cắn răng khẩn cầu: "Điện hạ, khẩn cầu ngài có thể giữ lại tính mạng cho phụ thân thần nữ không?"

7

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.