TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 21.2

Đã gần hết giờ làm việc, sau khi hỏi ý kiến Thịnh Cửu, Thịnh Tư Ngọc liền mở cửa quán, bắt đầu đón khách.

Khi hương thơm từ sủi cảo hấp tỏa ra ngoài, chủ cửa hàng bán vịt bên cạnh đã bị mùi hương quyến rũ.

Buổi trưa, anh ta cũng từng bị mê hoặc bởi hương thơm từ quán của Thịnh Cửu.

Nhưng khi anh ta bận xong và định ghé qua thưởng thức thì đồ ăn ở quán cô đã bán hết.

Giờ đây, anh ta cảm thấy cơ hội lại đến!

Khi chủ cửa hàng bán vịt bước vào, Thịnh Cửu vừa bưng một đĩa sủi cảo nóng hổi lên cho Thịnh Tư Ngọc: “Chị ăn trước đi. Trong nồi còn vài cái, em sẽ đóng vào hộp để chị mang về cho anh cả.”

Khoảnh khắc đĩa sủi cảo được đặt trước mặt, Thịnh Tư Ngọc cảm thấy…

Cuộc đời cô đã viên mãn.

Giây phút này, cô chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm, chỉ muốn tận hưởng món ăn ngon lành trước mắt.

Những chuyện như đau khổ, phiền muộn, lo lắng…

Đó là việc để sau khi no mới nghĩ đến.

Không no, làm sao đối mặt được với những cảm xúc tiêu cực?

Thịnh Cửu đang định vào bếp đóng hộp thì chủ cửa hàng bán vịt bước vào.

Thấy anh ta, Thịnh Cửu mỉm cười chào: “Ông chủ Lý đến rồi, mời ngồi.”

Chủ cửa hàng bán vịt, tên là Lý Thành Tưởng, vừa bước vào đã bị đĩa sủi cảo trước mặt Thịnh Tư Ngọc hút hồn.

Những chiếc sủi cảo tròn trịa, đáng yêu, vỏ ngoài trong suốt lấp lánh, được bày gọn gàng trên đĩa, trông thật bắt mắt.

Qua lớp vỏ sủi cảo mỏng, anh ta có thể thấy lấp ló chút màu đỏ của nhân tôm bên trong.

Hương thơm trong không khí đã nói lên tất cả.

Lý Thành Tưởng nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới quay sang nhìn bảng giá trên tường.

Nhìn xong, mắt anh ta trợn tròn, suýt nữa thốt lên: “Sao đắt thế?”

Anh ta cứ nghĩ đồ ăn vặt từ vịt ở tiệm mình đã đủ đắt rồi.

Nhưng không ngờ, sủi cảo của Thịnh Cửu còn đắt hơn!

68 đồng chỉ được 8 cái?

Hóa ra, món cơm mực nước lạnh buổi trưa vẫn chưa phải là giới hạn về giá.

Giờ đến sủi cảo hấp mới thực sự là đỉnh cao!

Mặc dù thấy giá cao, nhưng lâu lâu đổi vị cũng không thành vấn đề.

Lý Thành Tưởng lại nuốt nước bọt, rồi nói với Thịnh Cửu: “Nhờ cô chủ cho tôi một phần sủi cảo.”

Thật ra, anh ta cũng muốn thử món mì tôm viên, nhưng…

Đắt quá!

Nếu ăn cả hai món, sẽ tốn hơn trăm đồng.

Một ngày anh ta kiếm được mấy trăm đâu?

Ăn một bữa là tiêu hết?

Phí phạm, quá phí phạm.

Anh ta quyết định, chỉ nếm thử sủi cảo là đủ.

Anh ta không thèm ăn đâu, thật mà!

Thịnh Tư Ngọc chỉ liếc nhìn Lý Thành Tưởng khi anh ta bước vào, rồi lại nhanh chóng tập trung vào đĩa sủi cảo trước mặt.

Cô gắp lên một chiếc sủi cảo tròn mũm mĩm, thổi nguội rồi cắn một miếng nhỏ.

Ngay lập tức, hương thơm đậm đà như bùng nổ trong miệng cô qua vết cắn nhỏ xíu ấy.

Nhân sủi cảo có chút nước sốt, do vẫn còn nóng nên cô liên tục thổi, nhưng không nỡ nhả ra.

Đùa à, nhả đi?

Làm sao cô nỡ được!

Vỏ sủi cảo mềm mịn, quan trọng là rất mỏng.

Cắn nhẹ một miếng, cô lập tức chạm đến nhân bên trong với hương vị tươi ngon của tôm và thịt heo.

Tôm vẫn giữ nguyên dạng hạt, tạo độ dai và giòn khi ăn.

Thịt heo được băm nhuyễn, phần mỡ nhỏ trong thịt chân giò, sau khi được hấp chín ở nhiệt độ cao, đã chuyển thành phần nước sốt đậm đà, làm cho phần nhân càng thêm thơm ngon.

Cắn một miếng sủi cảo, Thịnh Tư Ngọc cảm thấy mọi mệt mỏi trong những ngày qua tan biến hết, khiến cô không kiềm được mà tiếp tục ăn miếng nữa.

Lý Thành Tưởng ngồi bên nhìn mà nước miếng suýt chảy ra.

Làm sao có người ăn lại ngon miệng đến thế cơ chứ?

1

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.