0 chữ
Chương 41
Chương 21.1
Khi Thịnh Cửu bắt tay vào chuẩn bị bữa tối, cô đã cho cháo củ mài nhân sâm hạt kê lên bếp nấu.
Lúc này, mùi ngọt thanh của hạt kê đã lan tỏa khắp căn bếp, khiến không gian ngập tràn hương thơm gạo mới.
Nghe Thịnh Tư Ngọc hỏi, Thịnh Cửu nhanh chóng trả lời: “Đang nấu rồi, sắp xong. Nhưng tối nay em bận lắm, chị có rảnh qua không? Nếu không, em sẽ gọi người giao.”
Nghe có cháo, Thịnh Tư Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Không cần đâu, chị qua ngay đây.”
Thịnh Cửu nghe vậy cũng yên tâm hơn.
Hôm nay cô thực sự rất bận.
Cả mì và vỏ sủi cảo đều cần chuẩn bị tươi tại chỗ.
Dù bên ngoài có bán sẵn, nhưng hệ thống đánh giá chúng không đủ tốt.
Nguyên liệu là yếu tố chính của mỹ thực. Nếu không hoàn hảo, hương vị cuối cùng sẽ không đạt yêu cầu.
Với chất lượng tôm tuyệt hảo, nếu kết hợp với mì hay vỏ sủi cảo không đạt chuẩn thì thật lãng phí.
Vì vậy, tự tay làm là tốt nhất!
Dù thịt tôm có rất nhiều, nhưng Thịnh Cửu cũng không định làm hết trong một đêm.
Cô không muốn mệt đến chết.
Vậy nên, cô quyết định làm 20 suất sủi cảo nhân tôm hấp và 20 suất mì tôm viên cà chua. Bán hết là dừng.
Mì đã được cô chuẩn bị xong, sắp gọn trên khay lớn, mỗi phần chia đều, dễ lấy khi cần.
Để tránh bị khô, làm ảnh hưởng đến hương vị, cô còn dùng nắp chống bụi đậy kín khay mì.
Nửa tiếng sau, Thịnh Tư Ngọc đến.
Khi chị đến, Thịnh Cửu đang gói sủi cảo.
Thấy em gái bận rộn, Thịnh Tư Ngọc muốn giúp.
Thịnh Cửu vội đẩy chị ra: “Đừng đừng đừng, ai không có giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm thì đừng vào đây.”
Thịnh Tư Ngọc hiểu rõ Thịnh Cửu rất chú trọng vệ sinh thực phẩm nên không ép.
Hơn nữa, chị biết tay nghề mình không giỏi, gói sủi cảo xấu thì chắc chẳng bán được.
Thịnh Cửu nhanh chóng múc cháo hạt kê ra bát và tranh thủ hấp một mẻ sủi cảo nhân tôm đầu tiên.
Phải công nhận rằng, tôm đen nước lạnh thật sự rất tươi ngon!
Hơi nước vừa bốc lên, hương thơm đã tràn ngập không gian, khiến cả căn bếp như bị chiếm lĩnh.
Ban nãy, bếp còn tràn ngập mùi hương của cháo.
Nhưng giờ đây…
Hương thơm ngào ngạt của tôm đen hoàn toàn áp đảo, không để bất kỳ nguyên liệu nào khác có cơ hội tỏa hương.
Một suất sủi cảo của Thịnh Cửu không hề rẻ, nên tỷ lệ nhân cô dùng là hai phần tôm và một phần thịt heo.
Thịt heo chủ yếu dùng để tăng độ kết dính và làm hương vị thêm hài hòa.
Để lớp vỏ sủi cảo thêm trong suốt và hấp dẫn, cô còn trộn thêm một chút bột ngô.
Khi hấp xong, lớp vỏ sủi cảo óng ánh, bán trong suốt, hé lộ lớp nhân bên trong một cách mơ hồ, tạo cảm giác bí ẩn và cuốn hút.
Ngay từ lúc mùi tôm tỏa ra, Thịnh Tư Ngọc đã không ngồi yên được.
Chị liên tục liếc về phía bếp, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt.
Dù rất muốn nhưng thấy Thịnh Cửu đang bận, chị cũng không tiện làm phiền.
Nhìn cháo củ mài nhân sâm hạt kê đã sẵn sàng, nghĩ đến việc em gái còn bỏ cả nhân sâm vào nấu, Thịnh Tư Ngọc cảm thấy việc nhận cháo mà không trả tiền là không hợp lý.
Nghĩ vậy, chị tìm một cái cớ để cầm điện thoại của Thịnh Cửu.
Thịnh Cửu đang bận rộn nên hoàn toàn tin tưởng chị họ, chỉ bảo: “Điện thoại em để ở quầy bar. Mật khẩu là ngày sinh của em.”
Thịnh Tư Ngọc mở điện thoại, lặng lẽ chuyển khoản cho Thịnh Cửu 10.000 đồng, sau đó tự xác nhận nhận tiền trong ứng dụng.
Nếu đưa thẳng, chắc chắn Thịnh Cửu sẽ không nhận.
Chị chỉ còn cách làm lén lút.
Xong việc, Thịnh Tư Ngọc lại đặt điện thoại về chỗ cũ.
Lúc này, mẻ sủi cảo nhân tôm đầu tiên cũng vừa hấp xong.
Hơi nóng bốc lên, mang theo hương vị tươi ngọt của tôm, thơm đậm của thịt heo, cùng một chút hương lúa mạch thoang thoảng.
Mùi vị này không chỉ mạnh mẽ, đậm đà mà còn lan xa, bao phủ khắp không gian.
Lúc này, mùi ngọt thanh của hạt kê đã lan tỏa khắp căn bếp, khiến không gian ngập tràn hương thơm gạo mới.
Nghe Thịnh Tư Ngọc hỏi, Thịnh Cửu nhanh chóng trả lời: “Đang nấu rồi, sắp xong. Nhưng tối nay em bận lắm, chị có rảnh qua không? Nếu không, em sẽ gọi người giao.”
Nghe có cháo, Thịnh Tư Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Không cần đâu, chị qua ngay đây.”
Thịnh Cửu nghe vậy cũng yên tâm hơn.
Hôm nay cô thực sự rất bận.
Cả mì và vỏ sủi cảo đều cần chuẩn bị tươi tại chỗ.
Dù bên ngoài có bán sẵn, nhưng hệ thống đánh giá chúng không đủ tốt.
Nguyên liệu là yếu tố chính của mỹ thực. Nếu không hoàn hảo, hương vị cuối cùng sẽ không đạt yêu cầu.
Với chất lượng tôm tuyệt hảo, nếu kết hợp với mì hay vỏ sủi cảo không đạt chuẩn thì thật lãng phí.
Dù thịt tôm có rất nhiều, nhưng Thịnh Cửu cũng không định làm hết trong một đêm.
Cô không muốn mệt đến chết.
Vậy nên, cô quyết định làm 20 suất sủi cảo nhân tôm hấp và 20 suất mì tôm viên cà chua. Bán hết là dừng.
Mì đã được cô chuẩn bị xong, sắp gọn trên khay lớn, mỗi phần chia đều, dễ lấy khi cần.
Để tránh bị khô, làm ảnh hưởng đến hương vị, cô còn dùng nắp chống bụi đậy kín khay mì.
Nửa tiếng sau, Thịnh Tư Ngọc đến.
Khi chị đến, Thịnh Cửu đang gói sủi cảo.
Thấy em gái bận rộn, Thịnh Tư Ngọc muốn giúp.
Thịnh Cửu vội đẩy chị ra: “Đừng đừng đừng, ai không có giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm thì đừng vào đây.”
Thịnh Tư Ngọc hiểu rõ Thịnh Cửu rất chú trọng vệ sinh thực phẩm nên không ép.
Hơn nữa, chị biết tay nghề mình không giỏi, gói sủi cảo xấu thì chắc chẳng bán được.
Phải công nhận rằng, tôm đen nước lạnh thật sự rất tươi ngon!
Hơi nước vừa bốc lên, hương thơm đã tràn ngập không gian, khiến cả căn bếp như bị chiếm lĩnh.
Ban nãy, bếp còn tràn ngập mùi hương của cháo.
Nhưng giờ đây…
Hương thơm ngào ngạt của tôm đen hoàn toàn áp đảo, không để bất kỳ nguyên liệu nào khác có cơ hội tỏa hương.
Một suất sủi cảo của Thịnh Cửu không hề rẻ, nên tỷ lệ nhân cô dùng là hai phần tôm và một phần thịt heo.
Thịt heo chủ yếu dùng để tăng độ kết dính và làm hương vị thêm hài hòa.
Để lớp vỏ sủi cảo thêm trong suốt và hấp dẫn, cô còn trộn thêm một chút bột ngô.
Khi hấp xong, lớp vỏ sủi cảo óng ánh, bán trong suốt, hé lộ lớp nhân bên trong một cách mơ hồ, tạo cảm giác bí ẩn và cuốn hút.
Chị liên tục liếc về phía bếp, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt.
Dù rất muốn nhưng thấy Thịnh Cửu đang bận, chị cũng không tiện làm phiền.
Nhìn cháo củ mài nhân sâm hạt kê đã sẵn sàng, nghĩ đến việc em gái còn bỏ cả nhân sâm vào nấu, Thịnh Tư Ngọc cảm thấy việc nhận cháo mà không trả tiền là không hợp lý.
Nghĩ vậy, chị tìm một cái cớ để cầm điện thoại của Thịnh Cửu.
Thịnh Cửu đang bận rộn nên hoàn toàn tin tưởng chị họ, chỉ bảo: “Điện thoại em để ở quầy bar. Mật khẩu là ngày sinh của em.”
Thịnh Tư Ngọc mở điện thoại, lặng lẽ chuyển khoản cho Thịnh Cửu 10.000 đồng, sau đó tự xác nhận nhận tiền trong ứng dụng.
Nếu đưa thẳng, chắc chắn Thịnh Cửu sẽ không nhận.
Chị chỉ còn cách làm lén lút.
Xong việc, Thịnh Tư Ngọc lại đặt điện thoại về chỗ cũ.
Lúc này, mẻ sủi cảo nhân tôm đầu tiên cũng vừa hấp xong.
Hơi nóng bốc lên, mang theo hương vị tươi ngọt của tôm, thơm đậm của thịt heo, cùng một chút hương lúa mạch thoang thoảng.
Mùi vị này không chỉ mạnh mẽ, đậm đà mà còn lan xa, bao phủ khắp không gian.
1
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
