0 chữ
Chương 20
Chương 20
Hắn đáp: “Sao cũng được.”
Bạch Lục Minh nhìn hắn, khẽ nhếch môi cười: “Anh tốt nhất là nhớ mình nói gì đấy.”
Hắn đối mắt với cậu, như chợt nhớ ra gì đó: “Nói mới nhớ, tôi hình như chưa giới thiệu.”
Hắn bước tới, chìa tay ra:
“Chính thức chào cậu, tôi tên là — Dịch Lam.”
Bạch Lục Minh mỉm cười bắt tay hắn, nghiêm túc đáp: “Chào anh, tôi tên Lục Minh.”
Khi hai người xuống lầu, góc đường đã rôm rả dựng lên mấy sạp đồ ăn sáng. Nhưng vì dư âm của buổi tiệc suốt đêm vẫn chưa tan hết, mùi rượu nồng nặc vẫn còn lảng vảng trong không khí, phảng phất cảm giác xa hoa sa đọa của quán bar đêm qua.
Từ xa, ông chủ Charlie đã thấy Bạch Lục Minh. Vừa bước vào, hắn đã nhiệt tình chào hỏi: “Lục Minh, tới ăn sáng hả?”
“Chào buổi sáng, anh Charlie.”
Bạch Lục Minh nhoẻn cười, quen thuộc kéo ghế ngồi xuống ngay gần cửa, lại ngáp một cái đầy mệt mỏi.
Thấy cậu trông có vẻ mệt mỏi uể oải, phản ứng đầu tiên của Charlie là chắc cậu vẫn còn buồn chuyện Lục Vô Trần qua đời. Hắn vừa định mở miệng an ủi thì đã thấy Hạ Ỷ Lam đi ngay sau cậu vào quán.
Hắn sững người trong giây lát rồi mới phản ứng kịp: hai người này hình như cùng nhau xuống lầu?
Căn nhà bên trên bọn họ đang ở… vốn là nơi ở cũ của ông Lục, nhưng đã sớm bán đi để lo chi phí hậu sự, giờ chỉ còn mỗi gác mái nơi Bạch Lục Minh sống.
Tối qua, hai người này… ở cùng nhau?
Charlie vô thức liếc nhìn Hạ Ỷ Lam thêm mấy lần. Mặt lạ hoắc, chưa từng thấy qua, không biết cậu ta từ đâu xuất hiện.
Trong chốc lát, đầu óc hắn đã diễn ra cả một loạt kịch bản bi kịch như trong opera.
Bạch Lục Minh bên cạnh đã gọi món:
“Anh Charlie, như cũ ba món quen thuộc là được, cảm ơn anh.”
Thấy Hạ Ỷ Lam ngồi xuống bên cạnh, cậu tiện tay đưa thực đơn cho hắn:
“Muốn ăn gì thì xem đi.”
Hạ Ỷ Lam lật vài trang rồi lại gập lại:
“Giống cậu là được rồi.”
Bạch Lục Minh liếc hắn, nửa cười nửa không: “Anh chắc chứ?”
Hạ Ỷ Lam gật đầu: “Ừ.”
Bạch Lục Minh vốn định nói món mình gọi không hợp khẩu vị người khác, nhưng nghĩ lại thôi, liền bảo Charlie làm thêm phần nữa.
Chẳng bao lâu, “ba món quen thuộc” được mang lên — một ly sữa tổng hợp, một ổ bánh thô mộc, thêm một cây xúc xích nướng chế biến kỹ lưỡng. Hạ Ỷ Lam cũng được bưng lên một phần y hệt.
Charlie ấp úng hồi lâu, nhân lúc mang đồ ăn ra vẫn mở lời với cậu:
“Nói thật, chuyện anh hỏi em lần trước đã nghĩ xong chưa? Dù ông Lục đi gấp, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Chỗ anh lúc nào cũng hoan nghênh em tới làm thêm. Mấy vị khách ở quán bar của anh ai cũng thích em hết, em cũng biết chỗ anh làm ăn đàng hoàng, miễn em không muốn, thì tuyệt đối sẽ không ai dám giở trò.”
Bạch Lục Minh nhìn hắn, khẽ nhếch môi cười: “Anh tốt nhất là nhớ mình nói gì đấy.”
Hắn đối mắt với cậu, như chợt nhớ ra gì đó: “Nói mới nhớ, tôi hình như chưa giới thiệu.”
Hắn bước tới, chìa tay ra:
“Chính thức chào cậu, tôi tên là — Dịch Lam.”
Bạch Lục Minh mỉm cười bắt tay hắn, nghiêm túc đáp: “Chào anh, tôi tên Lục Minh.”
Khi hai người xuống lầu, góc đường đã rôm rả dựng lên mấy sạp đồ ăn sáng. Nhưng vì dư âm của buổi tiệc suốt đêm vẫn chưa tan hết, mùi rượu nồng nặc vẫn còn lảng vảng trong không khí, phảng phất cảm giác xa hoa sa đọa của quán bar đêm qua.
Từ xa, ông chủ Charlie đã thấy Bạch Lục Minh. Vừa bước vào, hắn đã nhiệt tình chào hỏi: “Lục Minh, tới ăn sáng hả?”
“Chào buổi sáng, anh Charlie.”
Bạch Lục Minh nhoẻn cười, quen thuộc kéo ghế ngồi xuống ngay gần cửa, lại ngáp một cái đầy mệt mỏi.
Hắn sững người trong giây lát rồi mới phản ứng kịp: hai người này hình như cùng nhau xuống lầu?
Căn nhà bên trên bọn họ đang ở… vốn là nơi ở cũ của ông Lục, nhưng đã sớm bán đi để lo chi phí hậu sự, giờ chỉ còn mỗi gác mái nơi Bạch Lục Minh sống.
Tối qua, hai người này… ở cùng nhau?
Charlie vô thức liếc nhìn Hạ Ỷ Lam thêm mấy lần. Mặt lạ hoắc, chưa từng thấy qua, không biết cậu ta từ đâu xuất hiện.
Trong chốc lát, đầu óc hắn đã diễn ra cả một loạt kịch bản bi kịch như trong opera.
Bạch Lục Minh bên cạnh đã gọi món:
“Anh Charlie, như cũ ba món quen thuộc là được, cảm ơn anh.”
“Muốn ăn gì thì xem đi.”
Hạ Ỷ Lam lật vài trang rồi lại gập lại:
“Giống cậu là được rồi.”
Bạch Lục Minh liếc hắn, nửa cười nửa không: “Anh chắc chứ?”
Hạ Ỷ Lam gật đầu: “Ừ.”
Bạch Lục Minh vốn định nói món mình gọi không hợp khẩu vị người khác, nhưng nghĩ lại thôi, liền bảo Charlie làm thêm phần nữa.
Chẳng bao lâu, “ba món quen thuộc” được mang lên — một ly sữa tổng hợp, một ổ bánh thô mộc, thêm một cây xúc xích nướng chế biến kỹ lưỡng. Hạ Ỷ Lam cũng được bưng lên một phần y hệt.
Charlie ấp úng hồi lâu, nhân lúc mang đồ ăn ra vẫn mở lời với cậu:
“Nói thật, chuyện anh hỏi em lần trước đã nghĩ xong chưa? Dù ông Lục đi gấp, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Chỗ anh lúc nào cũng hoan nghênh em tới làm thêm. Mấy vị khách ở quán bar của anh ai cũng thích em hết, em cũng biết chỗ anh làm ăn đàng hoàng, miễn em không muốn, thì tuyệt đối sẽ không ai dám giở trò.”
2
0
6 ngày trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
