0 chữ
Chương 77
Chương 77
Vô diện quỷ không còn xuất hiện, nhưng đám người bên trong vẫn chẳng thể an lòng, mắt dán vào từng phút trôi đi, mỗi lúc một thêm căng thẳng.
Chỉ có một người là ngoại lệ — Dư Miểu.
Cả đêm qua nằm cứng đờ không ngủ được, giờ cuối cùng cũng yên tĩnh, điều duy nhất cậu muốn làm là — ngủ bù!
Phải ngủ một giấc cho thật đã!
Sau một đêm trắng mắt, khát vọng được ngủ của Dư Miểu đã vươn lên tới độ “lý tưởng sống”. Trước khi leo lên giường, cậu thậm chí còn đi tắm, để đảm bảo giấc ngủ tiếp theo sẽ tuyệt hảo từ trong ra ngoài.
Nào ngờ vừa tắm xong, bước ra ngoài chưa kịp nằm xuống thì có tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, lại là Văn Dục Thành.
Dư Miểu nhíu mày, nghĩ thầm: Không phải mình đã đưa anh ta một tấm bùa chiêu phúc rồi sao? Người này sao còn tới nữa!
Làm phiền giấc mơ người khác là sẽ bị trời đánh đấy!
May là lần này Văn Dục Thành không tới để cầu xin giúp đỡ. Hắn giơ tay xách theo một bộ đồ vệ sinh cá nhân và quần áo sạch, hơi ngượng ngùng nói: “Đại sư, tôi có thể mượn phòng tắm của cậu một chút được không? Tôi vừa cãi nhau với bạn cùng phòng.”
Dư Miểu nhớ ra rồi, bạn cùng phòng của anh ta chắc là Khâu Loan, người có tướng mạo dễ nóng giận.
Chuyện giữa hai người này, Dư Miểu đã thấy được từ mặt mũi họ lúc trước, nên cũng không lấy làm lạ. Chỉ là cậu vẫn đứng chắn cửa, nhướn mày nhìn Văn Dục Thành: “Anh không định sang đây mượn luôn cái giường đấy chứ?”
“…”
Văn Dục Thành lần đầu gặp kiểu người không nói theo kịch bản như vậy, nghẹn lời, không biết đáp thế nào.
Dư Miểu cũng không vội, ung dung đứng đó chờ hắn mở lời.
Sáng nay lúc tập trung, cậu đã thấy mặt Khâu Loan thay đổi rất nhiều. Nếu như hôm qua Khâu Loan chỉ là kiểu con nhà giàu bạo lực, ngang ngược vô lý, thì sáng nay nhìn lại, đã hiện rõ tướng “liều mạng”. Tuy tay hắn ta chưa nhuốm máu, nhưng cứ để mặc thế này, sớm muộn cũng thành đại họa.
Dư Miểu đoán Văn Dục Thành chính là vì chuyện này mà chạy tới tìm cậu.
Quả đúng như vậy.
Văn Dục Thành sau khi trở lại ký túc xá, không chịu nổi cái tính khí tệ hại của Khâu Loan, bèn một mình ra ngoài hít thở. Ban đầu hắn chỉ định lên sân thượng ngồi cho khuây khỏa, ai ngờ vừa lên lầu thì bị mấy tuyển thủ ở phòng bên cạnh gọi lại, kể cho nghe chuyện xảy ra trong cầu thang tối qua.
“Tốt nhất anh đừng đi đến mấy nơi nguy hiểm,” hai tuyển thủ kia mặt mày nghiêm trọng: “Chúng tôi vừa thấy hắn lén lút bám theo sau anh, không rõ định làm gì.”
Nghe xong, lại nhớ lại những gì xảy ra đêm qua, ai mà chẳng liên tưởng đến khả năng tệ nhất.
Văn Dục Thành lập tức quay đầu xuống tầng.
Do những sự kiện kỳ lạ trong khu căn cứ, giờ chẳng mấy ai dám đi thang máy, huống chi là đi một mình. Vậy mà lúc Văn Dục Thành vừa quay lại tầng phòng mình, liền bắt gặp Khâu Loan đang từ cầu thang bước ra. Cảm giác bất an dâng lên.
Chỉ có một người là ngoại lệ — Dư Miểu.
Cả đêm qua nằm cứng đờ không ngủ được, giờ cuối cùng cũng yên tĩnh, điều duy nhất cậu muốn làm là — ngủ bù!
Phải ngủ một giấc cho thật đã!
Sau một đêm trắng mắt, khát vọng được ngủ của Dư Miểu đã vươn lên tới độ “lý tưởng sống”. Trước khi leo lên giường, cậu thậm chí còn đi tắm, để đảm bảo giấc ngủ tiếp theo sẽ tuyệt hảo từ trong ra ngoài.
Nào ngờ vừa tắm xong, bước ra ngoài chưa kịp nằm xuống thì có tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, lại là Văn Dục Thành.
Dư Miểu nhíu mày, nghĩ thầm: Không phải mình đã đưa anh ta một tấm bùa chiêu phúc rồi sao? Người này sao còn tới nữa!
May là lần này Văn Dục Thành không tới để cầu xin giúp đỡ. Hắn giơ tay xách theo một bộ đồ vệ sinh cá nhân và quần áo sạch, hơi ngượng ngùng nói: “Đại sư, tôi có thể mượn phòng tắm của cậu một chút được không? Tôi vừa cãi nhau với bạn cùng phòng.”
Dư Miểu nhớ ra rồi, bạn cùng phòng của anh ta chắc là Khâu Loan, người có tướng mạo dễ nóng giận.
Chuyện giữa hai người này, Dư Miểu đã thấy được từ mặt mũi họ lúc trước, nên cũng không lấy làm lạ. Chỉ là cậu vẫn đứng chắn cửa, nhướn mày nhìn Văn Dục Thành: “Anh không định sang đây mượn luôn cái giường đấy chứ?”
“…”
Văn Dục Thành lần đầu gặp kiểu người không nói theo kịch bản như vậy, nghẹn lời, không biết đáp thế nào.
Dư Miểu cũng không vội, ung dung đứng đó chờ hắn mở lời.
Dư Miểu đoán Văn Dục Thành chính là vì chuyện này mà chạy tới tìm cậu.
Quả đúng như vậy.
Văn Dục Thành sau khi trở lại ký túc xá, không chịu nổi cái tính khí tệ hại của Khâu Loan, bèn một mình ra ngoài hít thở. Ban đầu hắn chỉ định lên sân thượng ngồi cho khuây khỏa, ai ngờ vừa lên lầu thì bị mấy tuyển thủ ở phòng bên cạnh gọi lại, kể cho nghe chuyện xảy ra trong cầu thang tối qua.
“Tốt nhất anh đừng đi đến mấy nơi nguy hiểm,” hai tuyển thủ kia mặt mày nghiêm trọng: “Chúng tôi vừa thấy hắn lén lút bám theo sau anh, không rõ định làm gì.”
Văn Dục Thành lập tức quay đầu xuống tầng.
Do những sự kiện kỳ lạ trong khu căn cứ, giờ chẳng mấy ai dám đi thang máy, huống chi là đi một mình. Vậy mà lúc Văn Dục Thành vừa quay lại tầng phòng mình, liền bắt gặp Khâu Loan đang từ cầu thang bước ra. Cảm giác bất an dâng lên.
4
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
