0 chữ
Chương 75
Chương 75
Chỉ thấy ở khu vực vốn dĩ trống trơn của cổng khu căn cứ, bỗng dưng xuất hiện hai bóng người. Cảnh tượng trước mắt đảo lộn hoàn toàn nhận thức của mọi người, nhưng bất kể là nhân viên cứu hộ tại hiện trường hay khán giả đang xem livestream, chẳng ai cảm thấy sợ hãi hay rùng rợn.
Khi hai người rời khỏi cổng, tiến vào vòng bảo vệ của đội cứu hộ, hơn chục nhân viên lập tức ùa lên, vừa cảnh giác nhìn vào khu căn cứ, vừa hộ tống cả hai người lui về vùng an toàn, không ai kìm được mà mắt đỏ hoe, lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
[Hu hu hu cuối cùng cũng ra ngoài rồi!]
[Tối qua xem livestream thấy mấy anh lính cũng bị kẹt bên trong mà không có tin tức gì thêm, sáng nay cũng không thấy xuất hiện ở quảng trường, cứ tưởng đã xảy ra chuyện xấu… Ai ngờ họ đã ra rồi, còn canh ở cổng! Hu hu hu mọi người đều bình an thật là tốt quá!]
[Đội cứu hộ nhìn cũng mệt mỏi chẳng kém gì các tuyển thủ và nhân viên bị mắc kẹt trong đó, chắc cũng thức trắng cả đêm! Lực lượng cảnh sát Hoa Quốc ta đúng là tạo cảm giác an toàn quá trời luôn á! Cảm động ghê gớm!]
Dù chỉ qua màn hình, dân mạng vẫn cảm nhận được sự vững chãi và an tâm, huống hồ là người trong cuộc như Quan Bạch Tình.
Đội cứu hộ đã sớm nắm được tình hình chấn thương của cô qua livestream, vừa ra khỏi cổng, lập tức có người đến sơ cứu, bên cạnh còn có bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng hỏi: “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào thấy không ổn không?”
Thần kinh căng như dây đàn suốt mười mấy tiếng vừa chạm được sự vỗ về như gió xuân, Quan Bạch Tình lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa muốn thổ lộ hết toàn bộ áp lực mình đã gánh suốt thời gian qua.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, giọng của Hoàng Tinh Hải lại vang lên.
“Tôi khoẻ lắm, không cần khám đâu.” Hoàng Tinh Hải cười tươi như hoa với nhân viên y tế, vẻ vô hại hết sức, “Mọi người lo cho cô Quan trước đi, tụi tôi còn phải đặt cơm, tranh thủ quay về trước khi trời tối nữa.”
Một câu nói lập tức kéo Quan Bạch Tình về thực tại.
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Cô lịch sự từ chối bác sĩ tâm lý: “Cậu ấy nói đúng, chúng tôi phải đặt cơm gấp rồi quay lại. Mọi người vẫn đang đợi trong đó.”
Cô siết chặt mặt dây chuyền ngọc Phật trong túi, lại không hề phát hiện ra, viên ngọc vốn trắng tinh phát sáng kia… giờ đây lại u ám đi trông thấy.
Thấy Quan Bạch Tình tỏ ra lo lắng rõ rệt, bác sĩ tâm lý nhìn sang viên cảnh sát trưởng, cả hai trao đổi ánh mắt đầy nghi hoặc.
Dựa theo livestream, ngoài cú ngã đầu tiên, Quan Bạch Tình vẫn luôn bình tĩnh khi ở trong căn cứ. Lẽ ra giờ được cứu ra ngoài, giữa đám đông thế này lại càng không nên sợ hãi mới phải.
Cô đang kiêng dè điều gì?
Dù nghĩ mãi không ra, viên chỉ huy vẫn dịu giọng trấn an: “Cô đừng lo, chúng tôi sẽ liên lạc với nhà hàng lo cơm. Đợt vật tư đầu tiên sẽ được đưa tới ngay. Giờ việc của hai người là nghỉ ngơi cho lại sức, rồi nói cho chúng tôi biết, bên trong tình hình thế nào.”
Khi hai người rời khỏi cổng, tiến vào vòng bảo vệ của đội cứu hộ, hơn chục nhân viên lập tức ùa lên, vừa cảnh giác nhìn vào khu căn cứ, vừa hộ tống cả hai người lui về vùng an toàn, không ai kìm được mà mắt đỏ hoe, lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
[Hu hu hu cuối cùng cũng ra ngoài rồi!]
[Tối qua xem livestream thấy mấy anh lính cũng bị kẹt bên trong mà không có tin tức gì thêm, sáng nay cũng không thấy xuất hiện ở quảng trường, cứ tưởng đã xảy ra chuyện xấu… Ai ngờ họ đã ra rồi, còn canh ở cổng! Hu hu hu mọi người đều bình an thật là tốt quá!]
Dù chỉ qua màn hình, dân mạng vẫn cảm nhận được sự vững chãi và an tâm, huống hồ là người trong cuộc như Quan Bạch Tình.
Đội cứu hộ đã sớm nắm được tình hình chấn thương của cô qua livestream, vừa ra khỏi cổng, lập tức có người đến sơ cứu, bên cạnh còn có bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng hỏi: “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào thấy không ổn không?”
Thần kinh căng như dây đàn suốt mười mấy tiếng vừa chạm được sự vỗ về như gió xuân, Quan Bạch Tình lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa muốn thổ lộ hết toàn bộ áp lực mình đã gánh suốt thời gian qua.
“Tôi khoẻ lắm, không cần khám đâu.” Hoàng Tinh Hải cười tươi như hoa với nhân viên y tế, vẻ vô hại hết sức, “Mọi người lo cho cô Quan trước đi, tụi tôi còn phải đặt cơm, tranh thủ quay về trước khi trời tối nữa.”
Một câu nói lập tức kéo Quan Bạch Tình về thực tại.
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Cô lịch sự từ chối bác sĩ tâm lý: “Cậu ấy nói đúng, chúng tôi phải đặt cơm gấp rồi quay lại. Mọi người vẫn đang đợi trong đó.”
Cô siết chặt mặt dây chuyền ngọc Phật trong túi, lại không hề phát hiện ra, viên ngọc vốn trắng tinh phát sáng kia… giờ đây lại u ám đi trông thấy.
Thấy Quan Bạch Tình tỏ ra lo lắng rõ rệt, bác sĩ tâm lý nhìn sang viên cảnh sát trưởng, cả hai trao đổi ánh mắt đầy nghi hoặc.
Cô đang kiêng dè điều gì?
Dù nghĩ mãi không ra, viên chỉ huy vẫn dịu giọng trấn an: “Cô đừng lo, chúng tôi sẽ liên lạc với nhà hàng lo cơm. Đợt vật tư đầu tiên sẽ được đưa tới ngay. Giờ việc của hai người là nghỉ ngơi cho lại sức, rồi nói cho chúng tôi biết, bên trong tình hình thế nào.”
2
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
