TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Thái độ của ông ta khiến Mạc Nhan thấy người này cũng không tệ. Nàng cũng mỉm cười đồng ý, hứa chắc sẽ tới.

Chưởng quầy Uông quả thực đang vội, sau khi được câu trả lời chắc chắn thì không nấn ná nữa, dẫn theo hai người làm rời đi.

“Con à, lần này là con gặp vận lớn đấy! Hương Mãn Lâu là tửu lâu lớn nhất ở trấn này, chỉ cần bán cho họ một mẻ rau là còn hơn bán lẻ cả tháng ở đây!”

Bà cụ hào hứng nói, vừa mừng vừa tự hào thay cho Mạc Nhan.

Mạc Nhan cười hì hì đáp lại, nhưng trong lòng không khỏi băn khoăn. Đúng là một vụ làm ăn lớn, nếu làm tốt, sau này đến kinh thành cả nhà cũng không đến mức màn trời chiếu đất. Nhưng trong không gian của nàng, số loại rau quá ít, tửu lâu không thể nào chỉ mua vài thứ như thế. Mà cho dù có đủ loại đi nữa, nàng còn phải nghĩ cách mang chúng ra ngoài một cách an toàn, không để ai nghi ngờ!

Nghĩ ngợi một hồi mà chưa ra cách gì, Mạc Nhan tặc lưỡi mặc kệ, tiếp tục bán hàng. Chẳng bao lâu sau, cả rổ rau đã bán sạch. Vốn nàng còn định giúp bà bán lê, nhưng bà nhất quyết bắt nàng đi lo chuyện quan trọng trước, sống chết không cho nàng ở lại.

Mạc Nhan bất đắc dĩ, đành xách chiếc rổ rỗng, theo chỉ dẫn của người đi đường, tìm đến Hương Mãn Lâu.

Có lẽ đã được dặn trước, nên khi vừa nghe nàng hỏi thăm chưởng quầy Uông, mấy tiểu nhị liền vui vẻ dẫn nàng lên lầu hai.

Chưởng quầy Uông đang kiểm sổ sách, thấy nàng đến thì lập tức đặt sổ xuống, mặt cười như hoa cúc nở, mời nàng ngồi rồi gọi người mang trà và điểm tâm lên.

“Chưởng quầy Uông khách sáo quá rồi. Ngài là người bận rộn, chúng ta vào chuyện chính luôn đi!”

Vừa ngồi xuống, Mạc Nhan đã tươi cười nói thẳng vào vấn đề, không có hứng ngồi chuyện trò vòng vo.

Chưởng quầy Uông hơi sững người, không ngờ cô gái nhỏ này lại dứt khoát như vậy, cũng đành gật đầu theo nhịp:

“À, chuyện là thế này. Vốn dĩ Hương Mãn Lâu chúng ta có người chuyên cung rau, nên không phải tìm ngoài. Nhưng dạo gần đây, người đó xảy ra chuyện, không còn cung ứng được nữa. Chúng ta mới tìm đến cô nương, hy vọng sau này cô có thể trở thành bên cung cấp rau cố định cho Hương Mãn Lâu. Không biết cô nương thấy thế nào?”

Hương Mãn Lâu chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã vượt mặt những tửu lầu lâu đời khác, trở thành nhà hàng lớn nhất trấn. Muốn làm được vậy, mọi mặt đều phải lo toan, trong đó, chất lượng món ăn là quan trọng nhất. Để đảm bảo rau tươi sạch, nguồn cung ổn định, Hương Mãn Lâu chỉ chọn những người trồng rau có khả năng cung ứng đủ lượng rau cần thiết. Dĩ nhiên, cách làm này cũng có bất tiện: một khi người trồng rau không thể giao hàng đúng hẹn, nhà hàng phải đi tìm nguồn khác đáng tin cậy, mà tìm được người phù hợp thì đâu dễ.

Vì chú trọng chất lượng rau, mấy hôm nay, Hương Mãn Lâu phải cử người ra chợ thu gom từng ít một. Cách này không chỉ tốn thời gian mà còn mất công, rau gom về cũng chẳng ngon như trước. Cứ kéo dài mãi thì không ổn. Cho nên khi nghe người phụ trách mua hàng nói ngoài chợ có người bán rau còn ngon hơn cả mối trước kia, chưởng quầy Uông không nén nổi tò mò, lập tức đích thân đến xem.

Mạc Nhan nghe xong, xoa nhẹ lòng bàn tay, suy nghĩ một lúc rồi đành lắc đầu từ chối:

“Xin lỗi, chuyện này ta không thể nhận lời được.”

“Sao lại vậy?” – Uông chưởng quầy sửng sốt, mặt đầy vẻ không tin, trong lòng cũng thấy khó hiểu.

Hương Mãn Lâu là số một, số hai ở cả Long Thạch Trấn, muốn được làm mối cung rau cho nhà hàng, người ta tranh nhau đến vỡ đầu còn chưa chắc được. Ấy vậy mà con nhóc này lại thẳng thừng từ chối, chẳng khác gì không biết trời cao đất dày.

Mạc Nhan cũng tiếc lắm, nhưng nàng không thể mở mắt ra lừa người. Nàng nhẹ giọng giải thích:

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.